Tô Tĩnh Hảo nhẹ giọng ôn tồn trò chuyện, thỉnh thoảng lại kín đáo quan sát nét mặt biến hóa của Lâm Lang, song vẫn không nhìn ra được điều gì khác lạ.
Lâm Lang từng làm diễn viên ở nhiều thế giới khác, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được. Tính cách nguyên chủ vốn điềm đạm, không có thói quen đánh rắn động cỏ, nên khi thấy cảnh ngộ của Cao Ninh Hinh bị thất sủng cũng chỉ xem như chuyện thường.
Tô Tĩnh Hảo tuy hiểu đôi phần về nguyên chủ, nhưng vẫn không thể đoán được gì từ phản ứng của Lâm Lang. Thấy đối phương không tiếp lời, nàng liền mỉm cười dịu dàng: “Nương nương lòng dạ khoan hậu, ngày trước Hinh tần tính tình kiêu ngạo, lễ nghi chưa chu toàn, nương nương cũng chưa từng để bụng.”
Hiện giờ Nhị a ca khỏe mạnh, Cao Ninh Hinh thất sủng, mất thế, với tính cách của Hoàng hậu, dẫu có bất mãn cũng chỉ dừng ở mức ghét bỏ, tuyệt không đến mức để tâm quá nhiều — Hoàng hậu vẫn như xưa, là con người đó.
Có lúc Thuần phi từng nghĩ, Hoàng hậu dường như không thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ.
Hậu cung sóng ngầm tầng tầng lớp lớp, lòng người thâm sâu khó đoán, Phú Sát Dung Âm lại hiền hòa ôn nhã như một vị Bồ Tát, người người tôn kính nhưng không ai thực sự sợ nàng. Trước kia Cao Quý phi càn rỡ, giờ chẳng rõ còn ai có thể vượt mặt nàng ta.
Tô Tĩnh Hảo bất giác nhớ đến người nàng vẫn luôn giấu tận đáy lòng – Phú Sát Phó Hằng. Nghĩ thầm: nếu không phải vì yêu hắn, thì với sắc đẹp và tâm cơ của nàng, chưa chắc đã không thể bước lên ngôi Quý phi, thậm chí là Hoàng hậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT