Lâm Lang ở phủ Vinh Quốc từ trước đến nay luôn giữ lối sống điềm đạm, trầm ổn. Ở chung với Bảo Thoa đã lâu, nàng cũng không khỏi thầm cảm thán trước sự khiêm nhường, cẩn trọng của đối phương.
Rõ ràng tuổi còn nhỏ, nhưng Bảo Thoa làm người lại vô cùng khéo léo, xử sự đâu ra đấy, lời nói việc làm đều khiến người cảm thấy dễ chịu như gió xuân mơn man.
Nhân lúc Lâm Như Hải nhận được thư của Đại Ngọc, lại thêm Lâm Lang nhắc nhở kín đáo, ông mới ý thức được bản thân có phần sơ suất trong chuyện này. Trước kia, ông đã cùng Giả mẫu bàn định chuyện hôn sự giữa Đại Ngọc và Bảo Ngọc, thậm chí còn chuẩn bị sẵn hồi môn cho con gái từ lâu.
Lâm Như Hải nghĩ, tuy rằng chuyện này chưa từng chính thức công khai, nhưng Giả mẫu đã để Ngọc Nhi ở lại bên mình chăm sóc nhiều năm, rõ ràng là có ý tác hợp. Đã là ngoại tổ mẫu ruột, chắc hẳn sẽ không trở mặt.
Tuy vậy, Mục gia cô nương lại nhiều lần nhấn mạnh: lòng người khó dò. Nếu thực sự muốn gả con gái vào phủ Vinh Quốc, chi bằng sớm định ra hôn sự thì hơn.
Lâm Lang lấy chuyện đồn đãi “kim ngọc lương duyên” làm ví dụ, chỉ rõ: với tính tình nhạy cảm của Đại Ngọc, nếu trong lòng mơ hồ không nắm chắc, rất dễ vì nghĩ ngợi mà sinh bệnh.
Lâm Như Hải cảm thấy có lý, lập tức viết thư gửi đến Giả mẫu, nhắc lại ước định năm xưa giữa hai nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT