Giả mẫu cẩn thận dò hỏi Lâm Lang, chẳng hạn như nàng có bị hoảng sợ hay không, có ai trông thấy diện mạo người cứu nàng không, đối phương là ai, thân phận ra sao. Lâm Lang nửa thật nửa giả mà trả lời, tránh né chỗ hiểm.
Chân tướng sự việc đâu thể đơn giản như vẻ ngoài, đến nỗi có liên quan đến kẻ mang khí tượng chân long, thân phận người kia, một nữ tử yếu đuối như nàng làm sao dám tùy tiện đoán bừa. Giả mẫu hỏi vậy, cũng chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.
Lâm Lang hiểu rõ trong lòng, tự nhiên sẽ không nói thật.
“Lâm Lang à, tổ mẫu nghe tin này mà suýt ngất, cũng may đứa nhỏ con phúc lớn mạng lớn, bình an vô sự.”
Giả mẫu nắm chặt tay Lâm Lang, vành mắt hoe đỏ, tựa như vừa mới khóc xong, ánh mắt đầy thương xót, bộ dạng ấy khiến ai nhìn cũng động lòng, đúng là dáng vẻ một bà ngoại từ ái.
Nhưng Lâm Lang trong lòng hiểu rõ, người Giả mẫu thương nhất xưa nay vẫn là chính bà ta, kế đến là tôn tử Bảo Ngọc. Còn nàng – một ngoại tôn nữ xuất thân thứ phòng – ngoài giá trị lợi dụng ra, thật khó nói có bao nhiêu chân tình. Cái gọi là “suýt ngất” kia, rõ là cường điệu quá mức.
Nhớ năm xưa, Giả mẫu có con gái ruột là Giả Mẫn, chết bệnh khi tuổi còn xuân xanh. Bà tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, mà còn không đến mức đau thương đến ngất xỉu, huống gì nàng đây chỉ là một ngoại tôn nữ cách huyết mạch, Lâm Lang tự biết thân phận mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play