Lâm Lang nhìn thấy một màn trước mắt, chỉ khẽ lắc đầu. Tình cảm dây dưa giữa Bảo Ngọc và Đại Ngọc, dù có che giấu sâu đến đâu, vẫn không thoát nổi ánh mắt tinh tường của nàng. Nếu đoán không lầm, thì đời này Đại Ngọc e rằng sẽ mãi vướng vào đoạn nhân duyên với Bảo Ngọc, nhưng kết cục đã định là vô duyên vô phận, chỉ có tình mà không thành.
Bảo Ngọc mắt sáng rực, nhìn vị biểu muội mới đến mà lòng ngẩn ngơ. So với Lâm Lang mà hắn vốn đã thân quen từ lâu, trước mắt Đại Ngọc lại càng giống như một tiểu muội yếu đuối cần hắn che chở. Dáng người mong manh, vẻ mặt dịu dàng như nước, khiến lòng người không khỏi dấy lên cảm giác xót thương.
Một luồng cảm giác kỳ lạ xen lẫn thân quen chợt trào dâng, Bảo Ngọc không tự chủ được mà bước tới gần vài bước, mỉm cười thân thiện:
“Muội muội này nhìn thật quen, ta cảm giác như đã từng gặp qua ở kiếp trước, có khi nào là duyên phận tiền định?”
Giả mẫu nghe vậy, lòng vui như mở hội, liền đưa tay ôm lấy cháu trai vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, giọng nói tràn đầy yêu thương, vẻ mặt cũng không giấu nổi tán đồng:
“Con ngoan của ta, chuyện này hẳn là trời se duyên. Thế thì sau này ở cùng nhau, ta cũng yên tâm rồi.”
Lần này Đại Ngọc về nương náu ở phủ Vinh Quốc, là việc đã được Lâm Như Hải bàn bạc với Giả mẫu từ trước. Lâm Như Hải biết mình thân thể chẳng còn khỏe mạnh, tiền đồ chốn quan trường thì bấp bênh, nên muốn tìm cho con gái một chốn an ổn, lui về sau này có nơi nương tựa. Còn Giả mẫu thì lại ngấm ngầm hy vọng, tôn tử và ngoại tôn nữ có thể kết tóc xe duyên, vừa giữ được của hồi môn phong phú Đại Ngọc mang theo, vừa thu trọn sản nghiệp Lâm gia mà Lâm Như Hải để lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play