Tần Phàm đi rồi, sắc mặt Đàm Tông Minh mới dịu đi đôi chút. Anh không vòng vo mà nói thẳng:
“Thằng nhóc đó không xứng với em. Diễn xuất thì được, nhưng đừng đem tình cảm thật ra đùa giỡn. Giới giải trí lắm kẻ lọc lừa, đừng để bị lừa.”
Lâm Lang chu môi, không mấy để tâm.
“Anh họ à, anh có hơi cổ hủ rồi đấy. Đây đâu phải lần đầu tiên em yêu đương. Em là một người trưởng thành, cả suy nghĩ lẫn thân thể đều chín chắn, biết rõ mình đang làm gì. Quan trọng nhất trong tình yêu là thấy hợp mắt, ở bên nhau vui vẻ, thế là đủ. Còn chuyện có xứng hay không, suy nghĩ của anh có hơi nguy hiểm đấy nhé.”
Nếu Tần Phàm mà có thể lừa cô, thì cô thà cả đời ăn rau dại như Vương Bảo Xuyến còn hơn.
Không thể phủ nhận, Đàm Tông Minh rất quan tâm cô em họ này. Nhưng anh cứ hay có kiểu lo lắng như một ông bố già, xem cô như con thỏ nhỏ đơn thuần, yếu ớt. Cô thầm nghĩ, ngay cả ba ruột còn chưa kiểm soát cô đến mức này.
Thấy sắc mặt Đàm Tông Minh có vẻ khó coi, Lâm Lang cũng không muốn tranh cãi, liền mềm giọng làm nũng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT