Trong cung Hán, Lưu Khải lặng lẽ ngồi dưới ánh trăng rằm, bóng trăng lạnh lẽo phủ lên khuôn mặt hắn, khiến vẻ u ám càng thêm rõ rệt. Hắn ngửa cổ uống một hớp rượu lớn, vị cay nồng tràn xuống cổ họng nhưng không thể xua tan phiền muộn trong lòng.
Từ khi Lâm Lang và Lưu Võ thành thân rồi rời Trường An về đất phong, hắn bỗng thấy trống rỗng. Trước kia, dù chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ ngắm nhìn nàng, ít ra hắn vẫn còn một chút mong chờ. Giờ đây, ngay cả hy vọng thoáng qua cũng chẳng còn nữa.
Hắn chỉ có thể mượn rượu giải sầu, đối diện với ánh trăng mà than thở.
Lưu Võ có thể ôm mỹ nhân về bên mình, vì sao hắn lại không thể?
Là Thái tử, tương lai sẽ kế vị Hoàng đế, thế nhưng đến cả người mình muốn cũng không giữ được—ý nghĩ ấy khiến hắn cảm thấy bản thân thật hèn nhát.
Tôn Uyển Bích cho lui nội thị, rón rén bước đến, nhẹ nhàng khoác áo ngoài lên vai Lưu Khải, giọng nói dịu dàng:
“Thái tử điện hạ, đêm dài gió lạnh, say rượu hại thân. Ngài nên nghỉ sớm thì hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT