Lưu Khải cảm thấy vô cùng áp lực, hắn không thể hiểu nổi cách làm của Đậu Hoàng hậu. Càng bị ngăn cấm, hắn lại càng muốn lập Mạnh Lâm Lang làm Thái Tử Phi. Khi tìm đến Hoàng tổ mẫu nhưng không nhận được câu trả lời như mong muốn, hắn liền tìm đến Lưu Hằng để than thở và cầu xin.
“Phụ hoàng, nhi thần thật sự rất thích nhị tiểu thư nhà họ Mạnh, muốn lập nàng làm Thái Tử Phi. Nhưng mẫu hậu lại phản đối, đưa ra vô số lý do. Xin người giúp con khuyên nhủ mẫu hậu, được không? Nếu phải sống cả đời với một nữ nhân mà mình không thích, vậy chẳng phải rất khổ sở, rất tẻ nhạt sao? Phụ hoàng, người hẳn là hiểu rõ cảm giác này hơn ai hết.”
Lưu Hằng bất đắc dĩ cười nhẹ. Năm tháng đã để lại dấu vết trên mái tóc ông, những sợi bạc lấm tấm nơi thái dương. Dù dung mạo không còn phong lưu tuấn tú như thuở trước, nhưng ông vẫn giữ vẻ điềm đạm, ôn hòa. Đôi mắt chứa đựng nét cười từ ái, ông đưa tay xoa đầu Lưu Khải, chậm rãi hỏi:
“Khải nhi, con thật sự thích nhị tiểu thư nhà họ Mạnh sao? Thích đến mức nào? Có phải là muốn sống cùng nàng cả đời không?”
Giọng điệu của Lưu Hằng trầm ổn nhưng đầy ẩn ý. Ông hiểu Thái tử còn trẻ, vẫn còn quá mức ngây thơ. Từ nhỏ, Khải nhi đã được mẫu hậu bảo bọc quá kỹ, nhiều chuyện chưa thể nhìn thấu. Bây giờ hắn chỉ là nhất thời chấp niệm, hoặc giả cũng có chút cố ý làm trái ý mẫu hậu mà thôi.
Lưu Khải nghiêm túc đáp:
“Nhi thần thật lòng thích Lâm Lang, ngay từ lần đầu gặp gỡ đã rung động. Mỗi khi nghĩ đến nàng, trong lòng đều ngọt ngào, vô cùng vui vẻ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play