Tâm trạng của Đông Ca không tốt, nàng không muốn ở lại nơi này lâu thêm nữa. Nàng siết chặt áo choàng lông chồn trên người, phân phó Ca Linh Trạch bung dù, rồi sải bước rời đi. Thế nhưng, đi được nửa đường, nàng lại vô thức dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía sau, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Đôi mắt nàng dần ửng đỏ, một nỗi đau xót vô danh dâng lên trong lòng.
Tiếng bánh xe lăn chậm rãi tiến lại gần, kèm theo đó là giọng nói ôn hòa quen thuộc.
“Đông Ca, lên xe đi.”
Nàng nghiêng đầu nhìn lại, thấy Đại Thiện đã từ trong xe ngựa bước xuống. Hắn nắm lấy tay nàng một cách tự nhiên, ánh mắt tràn đầy thương xót.
“Tay lạnh thế này, cũng không chịu mang theo lò sưởi tay. Mau lên xe ngựa cho ấm, nha hoàn của nàng cứ để nàng ấy về trước đi.”
Ca Linh Trạch thoáng liếc Đông Ca một cái, rồi cúi đầu đáp khẽ một tiếng, sau đó lặng lẽ rời đi.
Đông Ca mơ hồ nhìn Đại Thiện. Khuôn mặt quen thuộc ấy vẫn trắng trẻo, tuấn tú như trước, khóe môi luôn giữ nụ cười dịu dàng. Bàn tay hắn nắm lấy nàng vừa ấm áp vừa vững vàng, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy lưu luyến cùng sự dịu dàng vô hạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT