“Alex?”

Tôi ngạc nhiên trước cái tên mà anh ta nói.

Tên thật của anh ta là Alexander Berzel.

Và ai cũng biết là biệt danh của Alexander là Alex.

Theo nghĩa đó, việc anh ta dùng biệt danh làm bí danh có vẻ là một lựa chọn hợp lý.

Dù sao thì, cái tên Alex cũng có thật mà.

Tôi gật đầu và lẩm bẩm tên của anh ta như để ghi nhớ.

Rồi đột nhiên, tôi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào anh.

"Tôi có nên gọi anh là ngài Alex không ạ?"

"Tại sao lại thêm danh xưng kính trọng vào làm gì?"

"...Tôi chỉ cảm thấy mình nên làm vậy thôi?"

"..."

Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt không hài lòng trước lời nói của tôi.

"Cứ gọi ta là Alex thôi."

"Vậy có được không đó?"

Thật lạ, theo suy đoán của tôi thì anh ta không phải là người dễ dàng cho ai đó biết tên của mình chứ.

Trời ơi! Lẽ nào anh ta đang định dùng chuyện này làm cớ để giết tôi sau này?

Khi tôi hỏi với vẻ đầy nghi ngờ, người đàn ông gật đầu thờ ơ.

"Ta thích cô gọi ta như vậy, Claire."

Khi người đàn ông tên Alex đề nghị như vậy, tôi đã chần chừ một lúc sau khi nghe anh ta gọi tên mình.

Dù Alex đã cho phép, nhưng việc gọi một quý tộc như Alex mà không có danh xưng kính trọng lại là một việc quá sức với tôi, một người hầu đã sống hơn hai mươi năm.

Hơn nữa, Alex không phải là một quý tộc bình thường. Anh ta là một người tàn nhẫn, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ để giành lấy người mình yêu.

Khi tôi do dự không dám trả lời vì đề phòng, Alex khẽ cười.

"Hãy thử gọi ta một lần xem nào."

Giọng nói trầm ấm của anh ta vang vọng trong tôi như một phép màu.

“A….”

“A…?”

“Alex.”

Cuối cùng, tôi cũng đã nói ra được tên của anh ta.

May mắn thay, Alex không có phản ứng tiêu cực gì khi tôi gọi tên anh ta. Thậm chí, anh ta còn mỉm cười như thể rất hài lòng.

Cảm thấy ngại ngùng, tôi quay mặt đi chỗ khác.

Mặc dù đang là mùa mưa, nhưng thời tiết chuyển giao từ cuối hè sang đầu thu khiến nhà kho cảm giác hơi nóng.

Hoặc có thể là do tôi đang ý thức về sự hiện diện của Alex.

Xét cho cùng, Alex là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng thấy. Hơn nữa, với cơ bắp săn chắc, thật lạ khi không để ý đến anh ta.

"Khi nãy tôi thay băng cho anh, có vẻ vết thương đã lành nhiều rồi. Bây giờ anh có thể đi lại được chưa?"

Tôi áp hai bàn tay lạnh lên má để hạ nhiệt.

Alex gật đầu ngoan ngoãn, sờ vào vết thương.

"Hình như là vậy."

"May quá."

Đúng vậy, dù đắt đỏ nhưng dược phẩm thật sự rất hiệu quả.

Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó, vết đâm ở bụng anh ta trông như thể sắp chết đến nơi rồi, nhưng bây giờ nó đã lành đến mức anh ta có thể di chuyển mà không gặp bất kỳ vấn đề gì.

Ba năm để dành tiền tiết kiệm mua lọ thuốc đó quả không uổng phí, nhưng nói gì đi nữa thì tôi vẫn cảm thấy có chút tiếc.

Nhìn thấy hiệu quả của nó, tôi nghĩ mình nên mua thêm một lọ để phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng lọ thuốc tôi đã dùng để cứu Alex cứ lởn vởn trong tâm trí.

Thôi thì, tôi có thể làm gì với một lọ thuốc đã dùng rồi chứ?

Mặc dù cảm thấy lãng phí, nhưng tôi có thể tiếp tục tiết kiệm để mua một lọ khác mà.

Tôi có thể đã nhờ Alex trả tiền, nhưng tôi cảm thấy như vậy sẽ rất ngại.

Nếu anh ta quay lại lâu đài để trả tiền cho tôi, thì sẽ to chuyện đấy.

Tốt hơn hết là nên nghĩ rằng tôi đã cứu tiểu thư và cả mạng sống của mình với giá của một lọ thuốc.

Đúng vậy, xét cho cùng, so với việc cứu mạng người thì giá đó là quá rẻ rồi.

"Nhân tiện, lúc nãy cô nói là cô không có câu hỏi nào về ta, nhưng ta lại có rất nhiều câu hỏi về cô đấy."

"Tôi ư?"

Bị bất ngờ bởi câu nói đột ngột của Alex, tôi nhìn anh ta.

"Đúng vậy, Claire."

Alex từ từ tựa lưng vào bức tường nhà kho.

Vào lúc đó, ngọn nến duy nhất trong nhà kho bập bùng.

Ngọn lửa đỏ nhạt đung đưa một lúc rồi bình thường.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cố gắng hình dung xem Alex có thể tò mò về điều gì ở tôi.

Liệu có điều gì đó mà anh ta có thể tò mò về tôi chứ?

Tôi không có nhiều bí mật như Alex, tôi chưa từng bị ai ghét đến mức bị tấn công và làm bị thương, và tôi cũng không có quyền lực hay của cải gì để khiến người khác ghen tị cả. Tôi cũng không có bất kỳ âm mưu nào.

Tôi chỉ là một nữ hầu bình thường.

Nếu có điều gì đặc biệt ở tôi, thì đó là tôi đã được tái sinh và biết rằng nơi tôi được tái sinh vào chính là một cuốn sách mà tôi đã đọc trong kiếp trước.

Liệu có phải anh ta vẫn nghi ngờ rằng tôi có thể là gián điệp của ai đó không?

Có lẽ vậy.

Có lẽ anh ta đã nghi ngờ tôi nên mới hỏi những câu đó, rồi lại gạt đi và bảo đó chỉ là những lời bông đùa.

Trời ơi, lựa chọn ở lại đây có phải lựa quyết định đúng không vậy?

Nếu tôi trả lời sai và bị anh ta giết thì sao?

"Cô có phải người ở nơi này không?"

Anh ta đột ngột hỏi khi tôi đang cố gắng suy nghĩ để đoán trước câu hỏi của Alex.

"...Phải, tôi sinh ra và lớn lên ở lãnh địa này."

Tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng về câu trả lời của mình để đảm bảo rằng không có gì đáng ngờ trước khi trả lời. Câu hỏi tiếp theo cũng vậy.

“Cô có công việc nào khác không?”

Tôi chần chừ trước câu hỏi về công việc của mình.

Nói thật thì không khó, nhưng tôi cảm thấy như việc đó có thể khiến anh ta nghi ngờ.

Tuy nhiên, nếu tôi nói dối và Alex điều tra, thì đó cũng sẽ là một vấn đề lớn.

Tốt hơn hết là nên nói thật còn hơn là để lại một chuỗi những lời nói dối.

“Tôi là người hầu ở dinh thự của Bá tước Maynard. Những món ăn mà tôi mang đến đều được tôi lén lấy từ dinh thự của Bá tước đấy.”

Nghe tôi nói vậy, Alex liếc nhìn cái khay đựng thức ăn rồi quay lại nhìn tôi.

“Ra vậy. Vậy sống ở đó có thoải mái không?”

“Tất nhiên rồi. Mọi người ở đó đều rất tốt.”

Alex tiếp tục hỏi tôi một vài câu hỏi cơ bản khác về bản thân.

Trái với sự lo lắng và run rẩy của tôi, những câu hỏi đó rất bình thường.

Thật ra, những câu hỏi đó quá bình thường đến nỗi tôi tự hỏi tại sao anh ta lại hỏi những điều như vậy.

Thông tin về tôi cũng chẳng có ích gì cả.

Lúc đầu, tôi nghĩ anh ta có thể làm gì đó với thông tin cá nhân của tôi, nhưng rồi tôi lại tự hỏi làm sao anh ta có thể lợi dụng thông tin của một người hầu tầm thường như tôi.

"Nếu anh hỏi xong rồi thì tôi xin phép đi đây."

Tôi đứng dậy và phủi bụi quần áo.

Cọng rơm dính vào váy tôi rơi xuống sàn khi tôi vẫy tay.

Sau khi phủi tay nhẹ nhàng, tôi nhặt cái khay mà tôi đã mang đến từ hôm qua.

"Cô sẽ quay lại chứ?"

"...Tôi không nên đến nữa sao?"

Nếu anh ta đột nhập vào dinh thự vì đói thì sao?

Thật ra, sẽ tiện hơn nhiều nếu tôi không phải đến nhà kho nữa. Đi qua đây dưới trời mưa thật sự rất khó khăn.

Nhưng có vẻ như tôi sẽ phải đến đây cho đến khi người đàn ông đó rời đi.

“Không, ta muốn gặp cô mà.”

Nghe câu trả lời có chút tiếc nuối của anh ấy, tôi từ từ quay lại.

***

“Claire, dạo này mỗi tối em đi đâu vậy?”

Vừa định vào bếp chuẩn bị thức ăn cho Alex như mọi khi, Veronica bất ngờ hỏi tôi.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi quay lại, ôm chặt lấy ngực đang đập thình thịch.

Cảm giác như thể tôi bị bắt quả tang đang ăn trộm vậy.

Thật ra, có lẽ cũng đúng là như vậy.

Mặc dù đó là thức ăn thừa, nhưng tôi đã lén mang cho Alex.

Dù sao thì, tôi cũng cảm thấy có chút tội lỗi.

Veronica nhìn tôi với vẻ mặt tò mò.

"Sao em lại ngạc nhiên thế?"

"Ngạc nhiên ạ? Ôi, tiểu thư ơi! Em ngạc nhiên bao giờ chứ?"

Tôi trả lời, cố tỏ ra bình tĩnh.

Cô ấy không biết tất cả mọi chuyện đâu nhỉ?

Điều tôi lo lắng là Veronica phát hiện ra rằng tôi đã giúp đỡ Alex.

Nếu cô ấy biết tôi đang gặp Alex thì cũng không sao.

Bề ngoài, tôi chỉ đang tử tế giúp đỡ Alex bị thương thôi mà.

Tôi vô tội mà.

Nhưng điều tôi lo lắng là Veronica sẽ tò mò theo dõi tôi và gặp Alex.

Tất nhiên, tôi biết mình không thể ngăn cản Veronica và Alex gặp nhau mãi được.

Khi tiểu thư Veronica chính thức ra mắt giới thượng lưu, chắc chắn cô ấy sẽ gặp Alex tại một buổi dạ hội mà thôi.

Đó là điều tôi không thể ngăn cản.

Có thể lúc đó, Alex sẽ phải lòng tiểu thư Veronica.

Như vậy thì quá đỗi tuyệt vọng rồi.

Dù sao thì, điều tôi muốn ngăn chặn nhất là cả hai gặp nhau ngay lúc này, trong tình huống như trong nguyên tác.

Ít nhất là bây giờ, tôi vẫn có thể ngăn cản điều đó.

"Em thích ai ở bên ngoài sao?"

"Gì cơ? Thích ai ư?"

Cái gì vậy trời?

Tôi cau mày trước câu hỏi vô lý đó.

Nếu tôi không biết nguyên tác, có lẽ tôi đã từng thích anh ấy rồi đó.

Anh ta đẹp trai, cơ thể thì nóng bỏng, không có lý do gì để không thích cả.

Vấn đề là tôi đã biết rõ bản chất thật của Alex.

"Không phải như người nghĩ đâu tiểu thư."

"Thật sao?"

"Dạ, thật mà."

Giọng tôi tự nhiên mang theo một chút ấm ức.

Veronica nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghi ngờ một lúc, rồi gật đầu.

"Được rồi, ta tin em. Nhưng đừng đi chơi khuya quá nhé, trời tối và rất nguy hiểm, nhất là trong mùa mưa này."

Veronica nói rồi bắt đầu đi về phòng.

Tôi đứng yên tại chỗ cho đến khi cô ấy vào phòng hẳn, rồi thở dài một hơi thật sâu.

Tôi hiểu tại sao Veronica lại tò mò.

Tôi, người ít khi ra ngoài, đã đi ra ngoài thường xuyên trong vài ngày qua, thậm chí là cả khi trời mưa tầm tã.

Hơn nữa, lại còn vào ban đêm, khi hầu hết mọi người đã ngủ say.

Tôi cũng đã nghĩ có điều gì đó đang xảy ra.

Điều may mắn là Veronica không hỏi thêm gì nữa.

Chắc hẳn cô ấy đã rất quan tâm đến tôi.

Veronica tốt bụng của tôi. Xin người hãy tha lỗi cho em, vì tất cả là vì tiểu thư mà.

Hôm nay tôi có nên không đến đó một ngày không?

Cái lo lắng đó cứ quẩn quanh trong đầu tôi.

Nhưng mà, không đi cũng cảm thấy không ổn.

Cuối cùng, sau một hồi phân vân, tôi đã vào bếp và chuẩn bị thức ăn.

Mưa vẫn tiếp tục rơi không ngừng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play