Tạ Tự Bạch cúp điện thoại, gương mặt chìm trong bóng tối, khó đoán ra cảm xúc. Một lúc sau, cậu lặng lẽ bước đến góc hành lang vắng tanh. Tường trắng bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, không một bóng người.
Cậu lấy từ túi ra một tấm vé xem kịch mỏng manh, tờ giấy đã ngả vàng như thể chạm vào sẽ vỡ. Trên vé, ba chữ “Kịch Hồng Âm” được viết bằng mực đỏ, nét chữ bay bổng, bên dưới là đường gạch sóng. Chính giữa ghi “Ghế chính”, hai bên đối xứng là “Một vé một người” và “Hết cảnh thì hủy”. Dưới cùng là “Hàng 7, ghế 15”, mặt sau có một dấu tròn màu xanh.
Tấm vé mang nét cổ xưa, như thể từ thời dân quốc, đặt trong bảo tàng cũng không lạc lõng. Nó từ đâu ra?
Tạ Tự Bạch nhắm mắt lục lại ký ức. Với sức mạnh tinh thần của mình, cậu dễ dàng nhớ ra chuyến thăm Lữ Hướng Tài gần đây.
Đó là ngày thứ ba sau khi cậu trở về bệnh viện số một. Cậu bận rộn xử lý việc giam giữ Phó Tông, chỉnh đốn quy tắc bệnh viện, công bố sự thật và trấn an nhân viên y tế hoang mang. Mọi việc dồn dập khiến cậu không có thời gian nghỉ.
Vì Bùi Ngọc Hành đột nhiên mất đi ký ức luân hồi nên Tạ Tự Bạch lo ông gặp vấn đề về sức khỏe. Sau khi mọi việc tạm ổn, cậu ở lại bệnh viện một ngày để kiểm tra cho ông, xác nhận không sao thì mới rời đi.
Trong thời gian đó, cậu nhờ người nhắn tin báo bình an cho gia đình và Lữ Hướng Tài. Nhưng Lữ Hướng Tài dường như bị kích động, gọi liên tục hơn chục cuộc. Có thể là do xuyên không hoặc ảnh hưởng từ trường nên điện thoại của cậu không có tín hiệu. Cuối cùng lúc nhân viên tiếp tân chuyển máy công cộng, thì cậu mới nhận được cuộc gọi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT