Bùi Ngọc Hành cứng người hồi lâu mới tỏ ra bình thản: 
“Ta già rồi, không hợp chơi với đám trẻ các con. Đừng để lúc đó ai cũng ngượng.”
“Sao lại thế được? Bố chẳng già chút nào, đang độ tuổi phong độ mà!” 
Tạ Tự Bạch đặt tài liệu xuống, bước ra sau lưng Bùi Ngọc Hành, cười rạng rỡ xoa bóp vai ông: 
“Bố không biết đâu, từ khi nghe nói bố có thể đi chơi cùng, Tiểu Giang và mấy đứa nhỏ đều vui mừng khôn xiết ! Sáng nay ra cửa, chúng còn cố ý hỏi con xem bố đã đồng ý chưa. Chẳng lẽ bố nhẫn tâm làm ông nội mà để bọn trẻ thất vọng, khóc sướt mướt sao?”
Vẻ mặt hơi cứng nhắc của Bùi Ngọc Hành gần như tan chảy ngay khi nghe nửa sau, từ “ông nội” như đòn chí mạng đánh thẳng vào tim ông.
 “Được rồi, được rồi, thứ Hai tuần sau đúng không?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play