Xuống ngựa nghỉ ngơi, Hiên Viên Linh bất chợt nói một câu: "Nàng rốt cuộc còn biết những gì nữa?"

Thẩm Khanh chớp mắt, ánh nhìn vô tội: "Thiếp biết rất nhiều đó, nếu có cơ hội, có lẽ sẽ cho Hoàng Thượng nhìn thấy." Giống như chuyện cưỡi ngựa này, chẳng lẽ thiếp có thể phi ngựa ngay trong cung cho hắn xem được hay sao?

Những năm qua, hắn vẫn cứ nghĩ rằng dáng vẻ gì của Thẩm Khanh hắn cũng đều từng thấy cả rồi, không ngờ hôm nay mới phát hiện nàng cưỡi ngựa giỏi đến thế. Lúc này hắn ngẫm lại, cũng không cảm thấy nàng cố ý che giấu. Trong đầu không ngăn được hồi tưởng dáng vẻ nàng vừa rồi thúc ngựa lao đến phía mình, vẻ mặt rạng rỡ ấy, giọng nói vui vẻ ấy… Trong khoảnh khắc đó, tim hắn thực sự đập nhanh hơn rất nhiều. Hiên Viên Linh lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Khanh.

Chỉ thấy nàng đang uống nước, cởi túi nước xuống, ngửa đầu uống một ngụm. Nước men theo khóe miệng nàng chảy xuống, lướt qua cằm, men theo chiếc cổ trắng ngần, mất hút sau lớp cổ áo. Ánh mắt Hiên Viên Linh bất giác đi theo giọt nước ấy, tim càng đập gấp gáp. Mà chính hắn cũng không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng. Ở cái tuổi này, cùng Thẩm Khanh sống bên nhau bao nhiêu năm, con cái cũng đã có, thế mà vẫn bị nàng câu cho đến mức nhịp tim rối loạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play