Vương Đại Nhân: “…Thẩm đại nhân, lúc này có thể đừng làm ta sợ được không?”

Thật đúng là giảm thọ. Trước đây sao lại không nhận ra, vị Thẩm đại nhân này một mặt thì chính trực nghiêm trang, bên trong sao lại thâm trầm đến thế?

Thẩm Tri Chước không nhịn được bật cười, rồi đem một phần cơm của mình chia cho Vương đại nhân. Ăn xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ nhỏ trên mái nhà, trong lòng thầm đoán chắc cũng sắp đến lúc khởi hành hồi kinh rồi. Đã lâu không gặp Từ thị, lúc trước bên nhau thì không thấy gì đặc biệt, vậy mà giờ vừa xa đã bắt đầu thấy nhớ. Chỉ là... tính tình của Từ thị ấy mà... ài.

Nghĩ đến chuyện mình làm lần này, Thẩm Tri Chước biết rõ hồi kinh chắc chắn sẽ bị xử phạt. Mà Từ thị ở nhà xưa nay cưng chiều hắn đến mức một thùng nước cũng không nỡ để hắn xách, như thể chỉ cần hắn động tay vào là sẽ tróc da đến nơi. Nếu nàng biết hắn ở đây ăn không đủ no, e là nước mắt cũng theo đó mà rơi mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play