Thấy bộ dạng của Xuân Hoa lúc này, Thẩm Khanh không khỏi thấy buồn cười. Nàng nhẹ giọng an ủi: “Thôi mà, Xuân Hoa cô cô đừng giận nữa. Vì mấy chuyện thế này mà nổi giận đến hại sức khỏe, chẳng phải sẽ khiến ta xót lòng lắm sao?”

Một tiếng “Xuân Hoa cô cô” ấy vừa cất lên đã mang theo chút đùa cợt, sau đó lại càng như trêu chọc. Xuân Hoa xưa nay chỉ dám nói hết lòng mình với Thẩm Khanh, đối với người ngoài thì không dám nổi giận, sau cùng chỉ biết nhìn chủ tử nhà mình mà bó tay.

“Cũng không phải việc gì to tát, bây giờ triều chính bận rộn, Hoàng thượng vì Hoài Vương mà lo lắng không thôi. Lễ nghĩa thực hiện xong là được, chỉ cần phân phó Thái y khám bệnh nàng ta cho tốt, đừng để đến lúc thật sự xảy ra chuyện, Hoài Vương trở về mà thấy Thuận Phi như vậy lại đau lòng thì phiền.”

Thẩm Khanh thật ra cũng không rộng lượng đến mức cam chịu đến thăm hỏi Thuận Phi, nhất là khi đối phương rõ ràng không hề hoan nghênh. Nàng chỉ làm vậy vì muốn giữ yên ổn trong cung, không muốn lời ra tiếng vào. Dù sao thì, nếu ngay cả Thuận Phi mà cũng có thể gây chuyện ầm ĩ trong hậu cung, thì đúng là buồn cười thật. lo cho con cái thì chẳng ai trách được, Hoài Vương nơi tiền tuyến bận rộn xoay như chong chóng để tự mình tranh lấy chỗ đứng trong triều, cũng là muốn có được công trạng xứng đáng để giành lấy tư cách Thái tử trước mặt Hiên Viên Linh. Nàng ta làm mẫu thân, nói là lo lắng, cũng đúng thôi. Nhưng ít nhất, cho dù là giả vờ, thì cũng nên tỏ ra cứng cỏi một chút, để sau này Hoài Vương trở về, Hiên Viên Linh nhìn thấy mẹ con họ như thế lại càng thêm phần thiện cảm, chẳng phải tốt hơn sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play