Thẩm Khanh len lén ngước mắt nhìn, lại bị bắt gặp ngay lập tức, mặt nàng càng đỏ bừng:
"Không nghĩ gì cả."

Giọng nói này mang theo chút mềm mại đặc trưng của thiếu nữ, lại có chút rụt rè. Những lời tâm tình bị ép buộc phải thốt ra, âm thanh không lớn, nhưng lại như chạm vào tận đáy lòng người nghe.

Chính giọng nói này, trên giường lại càng khiến người ta mê muội.

Thị tẩm thật tốt, thế nhưng lại khiến hắn mất hết tiết chế.

Nhưng ngẫm lại, trong cung này, có ai có thể khiến hắn trên giường được hài lòng như thế, cũng xem như là chuyện tốt.

Hiên Viên Linh đưa tay ôm nàng vào trong lòng.

Thẩm Khanh ngớ người một chút.

Lần này không diễn trò sao?

Lần trước chẳng phải còn khoe khoang rằng trên giường cũng phải để nàng chủ động hay sao?

Cứ tưởng hắn yêu thích cái lối này.

Thôi được, không diễn cũng tốt, nàng đỡ phải tốn công.

Đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy Hiên Viên Linh hỏi một câu:
"Động tác lúc nãy, nếu thêm trẫm vào, ngươi còn có thể làm lại không?"

Thẩm Khanh: "..."

Nàng cắn răng đáp:
"Được."

Thảo nào, Hoàng đế quả nhiên là một kẻ phong lưu.

Hiên Viên Linh vô cùng hài lòng. Lấy sắc hầu người, cũng phải có bản lĩnh hầu người. Hiển nhiên, Thẩm Khanh trong phương diện này đúng là không tệ, khiến hắn thật sự rất vừa ý.

Mây tan mưa tạnh, lần này Thẩm Khanh đã có chuẩn bị tâm lý. Nàng biết thể lực của hoàng đế này kinh người, ngay từ đầu đã không nghĩ sẽ dễ dàng kết thúc.

Quả nhiên, lại tái chiến một lần nữa.

Thẩm Khanh hoàn toàn tê dại. Được thôi, ngươi vui vẻ là được rồi.

Hiên Viên Linh lúc này cũng đã có sự chuẩn bị, nữ nhân này đúng là yêu tinh, từng cử động đều câu dẫn người khác. Lần đầu tiên khiến hắn mất kiểm soát, lần này vẫn như vậy, cảm giác như chiếc giường này không còn là nơi hắn làm chủ, mà lại trở thành địa bàn của nàng.

Càng về sau, càng không biết tiết chế, càng khiến Thẩm Khanh chịu khổ.

Đến mức nàng không còn kêu nổi nữa, trong lòng không ngừng mắng chửi, so với lần trước còn quá đáng hơn. Hoàng đế này chẳng lẽ uống thuốc kích thích hay sao?

Nàng chỉ có thể cầu xin tha thứ.

Nghe thấy lời cầu xin đáng thương của nàng, nhìn bộ dáng kiệt sức, Hiên Viên Linh liền biết mình có chút quá đáng, sau đó cũng không tiếp tục hành hạ nàng nữa.

Thẩm Khanh đến giọng cũng khản đặc, lại còn nghe thấy Hiên Viên Linh trêu chọc:
"Lần sau đừng có hô như thế nữa."

Thẩm Khanh: "… Nếu không thì Hoàng Thượng ngài lấy một mảnh vải chặn miệng thần thiếp lại đi?"

Hiên Viên Linh chợt hiện lên một ý nghĩ trong đầu.

Lưng Thẩm Khanh lập tức lạnh buốt.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình vừa nói ra một câu không nên nói.

Lần thứ hai thị tẩm xem như có kinh sợ nhưng không nguy hiểm. Sau đó đi tắm, may mắn là lần này Hiên Viên Linh không tiếp tục giày vò nàng, quả thực là may mắn vô cùng. Đêm nay, hắn không ở lại, tắm xong liền rời đi.

Thẩm Khanh nằm trên giường như một vũng bùn, bên ngoài Xuân Hoa đi vào hầu hạ, còn khẽ thỉnh tội:
"Hoàng Thượng đến khi nào, nô tỳ cũng không biết. Chỉ kịp nhìn thấy ngài ấy, đã trực tiếp tiến vào, nô tỳ bị dọa chết khiếp."

Thẩm Khanh nói:
"Không trách ngươi được. Ai mà biết Hoàng Thượng sẽ đột nhiên đến. Bây giờ mau giúp ta xoa bóp đi, nếu không ta sợ mỗi ngày đi đường đều sẽ đau nhức mất."

Xuân Hoa lập tức xoa bóp nhẹ nhàng giúp nàng thư giãn. Không ngờ bên ngoài lại có người từ Ngự Thiện Phòng đến, mang theo thức ăn.

Trong lòng Thẩm Khanh thầm nghĩ, nàng chẳng lẽ thực sự có nhân thiết của một kẻ tham ăn rồi sao?

Hoàng đế mà cũng còn nhớ đến chuyện bồi bổ cho nàng ư?

Nhưng đúng là nàng cũng đói thật. Ăn một chút xong, lại để Xuân Hoa tiếp tục xoa bóp, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Sau lần thứ hai thị tẩm, Hiên Viên Linh vẫn ban thưởng, nhưng vị phần và phong hào vẫn không động đến. Chủ yếu vẫn là ban thưởng tiền bạc.

Từ một kẻ tay trắng bỗng có tiền trong tay, Thẩm Khanh vẫn cảm thấy rất vui.

Mấy ngày sau đó, Hiên Viên Linh không đến nữa.

Nàng biết, hắn không thể nào cứ mãi đến. Nàng cũng an bài thời gian của mình thật tốt, cứ thế trôi qua hai ngày.

Thẩm Khanh vốn tưởng rằng, chí ít mình cũng không đến mức mỗi lần thị tẩm đều khiến người khác ghen ghét.

Ai ngờ, Du Phi đúng là không hổ danh nữ nhân phản diện trong trận chiến hậu cung.

Có người đến truyền lời:
"Lần trước nương nương đã dùng đơn thuốc của Thẩm Lương Nhân. Nhưng những nô tài bên dưới vẫn chưa học được hết. Hôm nay mời Thẩm Lương Nhân đến dạy một chút cho bọn họ ở Chung Dục Cung."

Thẩm Khanh thực sự cảm thấy, nữ nhân như Du Phi về sau có chết cũng không oan.

Lại một lần nữa, nàng phải đi đến Chung Dục Cung.

Lần này, bên đó chẳng thèm giấu giếm gì, nói thẳng:
"Lương Nhân đến không khéo, Nương Nương vừa mới ngủ. Nhưng nghĩ đến việc muốn nhìn xem tay nghề của Lương Nhân một chút, vẫn mời Lương Nhân ở đây chờ một lát."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play