Về đến Chiêu Hoa Cung, Xuân Hoa liền vội vã đón nàng, gương mặt mang theo vẻ lo lắng.
Thẩm Khanh chỉ nhàn nhạt nói: “Du Phi nương nương giữ lại một chút.”
Xuân Hoa lập tức hiểu ra, không khỏi lo lắng hơn.
Thẩm Khanh trấn an nàng: “Vị phần không sánh bằng, giữ khoảng cách một chút cũng có lợi.”
Du Phi loại người này, là kiểu phi tần dựa vào việc có hài tử cùng thế lực gia tộc hậu thuẫn mà đứng vững trong cung. Đến hoàng hậu cũng phải mắt nhắm mắt mở, Hoàng đế cũng có phần sủng ái quá mức, bây giờ nàng không có cách nào đối phó.
Không đánh lại thì tránh. Hiện tại nàng không có ý định đứng về phe nào trong hậu cung. Không có lợi ích gì, lại còn dễ bị lợi dụng làm quân cờ. Huống hồ, loại người như Du Phi, tất nhiên sẽ có kẻ khác nhìn chằm chằm, không cần nàng phải ra tay.
Về sau, nếu nàng có thể sống đến khi nữ chính xuất hiện, sẽ có vô số cơ hội để trả lại mối nhục này.
Hơn nữa, nàng biết chắc chắn rằng sau này Du Phi sẽ rơi vào kết cục thảm hại. Hiện tại nhìn thấy nàng ta còn nhảy nhót, chẳng qua cũng chỉ là người sắp chết đang vùng vẫy mà thôi. Nghĩ đến đây, nàng cũng tự an ủi bản thân không cần so đo với kẻ sẽ sớm tiêu tán.
Dù bề ngoài nàng có vẻ nhẫn nhịn, nhưng thực tế, tâm nàng vẫn là một kẻ ôn hòa mà lại nham hiểm.
Trong thời gian này, Hiên Viên Linh lại không đến hậu cung.
Triều chính bận rộn, liên tiếp mấy ngày, ngay cả Kính Sự Phòng cũng không thấy hắn lật bài tử, khiến đám cung nhân trong cung thấp thỏm không yên.
Hôm nay, hắn chợt nhìn thoáng qua những tấm bài tử, trong đầu lại bất giác nhớ đến Thẩm Khanh.
Nghĩ đến nàng, hắn liền đến Chiêu Hoa Cung.
Lúc này, Thẩm Khanh vừa ăn tối xong, không có gì tiêu khiển nên đang ở trên giường luyện yoga.
Khi Hiên Viên Linh bước vào, điều đầu tiên hắn thấy chính là tư thế quái lạ của nàng, khiến hắn nhất thời sững sờ.
Tư thế luyện yoga vốn đã có phần gợi cảm, huống chi nàng lại có dáng người hoàn mỹ, từng đường cong lộ ra vô cùng rõ ràng.
Lại nhìn gương mặt kia, vì vận động mà có chút ửng đỏ, hơi thở đều đặn, mái tóc dài được tết gọn gàng, trông đơn giản nhưng lại tràn đầy sức sống.
So với lần đầu gặp, lại có phần khác biệt.
Hắn nhớ đến nàng, bước vào, vừa hay thấy Xuân Hoa vừa nhìn thấy hắn thì lộ vẻ hoảng hốt. Hắn còn tưởng nàng đang làm chuyện gì kỳ lạ, nhưng khi nhìn kỹ, vẫn không hiểu rõ rốt cuộc nàng đang làm gì.
Hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Thẩm Khanh đột nhiên nghe thấy giọng hắn, lập tức buông chân xuống, luống cuống đứng dậy: “Hoàng Thượng… sao ngài lại tới?”
Ngữ khí nàng vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, nhưng Hiên Viên Linh không hề giận. Lần đầu gặp nàng là vô tình, lần thứ hai cũng là vô tình, lần thứ ba nàng thậm chí còn không dám mở miệng khi quỳ rót trà. Lá gan nhỏ như thế, lại không hề chủ động câu dẫn, chỉ là trời sinh nhan sắc động lòng người, trên giường lại hợp ý hắn.
Hắn lười biếng nói: “Trẫm không thể tới sao?”
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người.
Thẩm Khanh vội vàng bước xuống giường, bộ dạng như sợ quấy nhiễu hứng thú của hắn, lại có chút ngượng ngùng, dè dặt đưa tay kéo nhẹ vạt áo hắn.
Hành động này khiến Hiên Viên Linh không khỏi nghĩ đến con mèo nhỏ trong cung Thái hậu, khi muốn được cưng nựng cũng thường duỗi móng vuốt nhỏ ra cào nhẹ tay áo người khác, thậm chí còn lắc lư vài cái để gây chú ý.
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên.
“Hửm?” Giọng điệu nhàn nhạt, không nhanh không chậm. “Trẫm đang hỏi ngươi đấy.”
“Hoàng Thượng tất nhiên có thể đến.” Thẩm Khanh khẽ cười, ánh mắt mang theo chút hoảng hốt: “Thần thiếp chỉ là hồ đồ, nhất thời không biết nên nói gì.”
Hiên Viên Linh nhìn nàng, cúi người đến gần tai nàng, giọng nói trầm thấp: “Vui mừng như vậy? Nghĩ đến trẫm?”