Muốn nàng sinh con? Với thân phận và tình cảnh hiện tại của nàng, đây không phải là đang tìm đường sống mà là tìm đường chết sao?
Hoàng hậu nhìn dáng vẻ kinh hãi của nàng, giọng điệu mềm mỏng trấn an: “Ngươi tiến cung, bổn cung liền cảm thấy ngươi thuận mắt. Giờ ngươi vị phân thấp, về sau trong cung nếu có chuyện khó xử, hoặc có kẻ nô tài không có mắt dám lãnh đạm với ngươi, có thể đến nói với bổn cung.”
Thẩm Khanh ngước mắt nhìn hoàng hậu một chút, sau đó quỳ xuống: “Đa tạ Hoàng Hậu Nương Nương.”
Hoàng hậu mỉm cười: “Mau đứng lên, ngươi thật là nhiều quy củ.” Dừng lại một chút, nàng ta bỗng nhiên nói tiếp: “Nói đến bổn cung mới nhớ, ban thưởng cho ngươi ít trang sức, nhưng dường như chưa thưởng cho ngươi son phấn bột nước. Vừa hay lần này có cống phẩm mới tiến cung, Kim Chi, đi lấy cho Thẩm Lương Nhân mang về.”
Thẩm Khanh lộ ra vẻ mặt vừa được sủng ái mà lo sợ: “Hoàng Hậu Nương Nương…”
Hoàng hậu lại như thở dài, lại như mang theo thâm ý: “Thời gian tuổi trẻ có được bao nhiêu năm? Bây giờ ngươi chính là lúc nụ hoa mới chớm nở, càng cần phải biết cách ăn mặc. Trong cung này mỹ nhân chưa từng thiếu, muốn được Hoàng Thượng ghi nhớ cũng không dễ dàng gì.”
Lời này, ai nghe vào chẳng cảm thấy nguy cơ?
Thẩm Khanh cầm lấy hộp son phấn bột nước hoàng hậu ban thưởng, sau đó ra khỏi Phượng Nghi Cung, trực tiếp trở về Chiêu Hoa Cung.
Vừa vào cửa, Xuân Hoa đã nghênh đón nàng. Thẩm Khanh đưa son phấn cho Xuân Hoa, bản thân thì chẳng có ý định dùng.
Nàng quay đầu, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng biết ta từ trước đến nay thích xem sách thuốc. Lần này gặp Hoàng Hậu Nương Nương, nghe nương nương dạy bảo, ta cũng cảm thấy có lý. Tuổi trẻ có được bao nhiêu năm? Lúc trước ta từng thấy vài phương thuốc dưỡng nhan trong sách, ngươi đi hiệu thuốc mua ít thảo dược về, chúng ta tự sắc mà dùng.”
Xuân Hoa không chút nghi ngờ. Trong cung, nữ nhân nào cũng muốn giữ gìn dung nhan để được Hoàng Thượng sủng ái, chuyện này không hề lạ lùng.
Nay tiểu chủ vừa được sủng ái, biết cách nắm bắt cơ hội, đây cũng là chuyện tốt.
Xuân Hoa cất kỹ son phấn bột nước, sau đó liền đi hiệu thuốc.
Nhưng thuốc mà Thẩm Khanh muốn lại là thuốc tránh thai. Hiệu thuốc trong cung luôn có người tai mắt tinh tường, sợ bị nhận ra, nàng cố ý bảo Xuân Hoa chia thành nhiều lần mua, đồng thời lấy thêm mấy loại thuốc khác để che mắt. Dù sao trong lòng nàng đã sớm không có ý định mang thai, trước đó đã tìm sách thuốc nghiên cứu, giờ cũng coi như có lý do hợp lý.
Điều mà nàng không ngờ là, chuyện này lại truyền đến tai hoàng hậu.
Sau khi nghe được, hoàng hậu khẽ cười: “Nàng ấy thật sự đã nghe lọt tai lời bổn cung.”
Kim Chi đứng bên cạnh cười theo: “Vậy thì quá tốt rồi. Đợi đến khi có hài tử, Nương Nương cũng có thể đạt được tâm nguyện.”
Hoàng hậu khẽ vuốt nắp chén trà trong tay, chậm rãi nói: “Nói là như vậy, chỉ mong nàng thực sự có thể mang thai. Chỉ là thân phận nàng quá thấp, hài tử của Hoàng Thượng từ trước đến nay đều quý giá.”
Thông thường, lần đầu thị tẩm rất khó mà có thai, huống hồ hiện tại Thẩm Khanh vẫn còn đang trong kỳ an toàn. Vì thế nàng cũng không gấp gáp. Có thuốc trong tay, nàng liền chuyên tâm ‘chơi đùa’.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng nghiên cứu mỹ dung phương thuốc, còn tưởng là trò cười, nói nàng chỉ là nữ tử xuất thân tiểu hộ, vừa mới được sủng liền nghĩ đến mấy thứ này.
Nhưng trong lòng lại không khỏi nhớ tới dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của nàng, có chút tò mò muốn thử phương thuốc đó một lần.
Thực ra, trong số những loại dược liệu kia, Thẩm Khanh còn tự tay làm ra viên hoàn tránh thai. Lúc Xuân Hoa không chú ý, nàng lặng lẽ giấu thuốc ở một nơi kín đáo, cẩn thận bảo đảm an toàn. Có thứ này, nàng mới có thể an tâm.
Bên này Thẩm Khanh đang bận tâm chuyện thuốc tránh thai, bên kia, Du Phi nhìn thấy Hoàng Thượng lần lượt ngủ lại chỗ những phi tần mới vào cung, liền không nhịn được mà bắt đầu hành động.