Ngỗi Tân cuộn tròn trên giường, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại đang phát sáng.

Trời đã khuya, nhưng cô không hề buồn ngủ.

Chuyện xảy ra ban ngày có gì đó rất kỳ quái khiến cô bồn chồn không yên, nằm mãi vẫn không ngủ được.

Cả ngày hôm nay, Ngỗi Tân liên tục làm mới diễn đàn, lướt qua những bài viết của các người chơi thử nghiệm nội bộ. Ngoại ngữ của cô không quá tốt, muốn chụp màn hình để dùng phần mềm dịch nhưng lại bị báo lỗi không cho phép chụp. Cuối cùng, cô chỉ có thể cặm cụi gõ lại từng chữ để dịch thủ công.

Số lượng tài khoản đăng ký diễn đàn ngày một tăng, bài đăng cũng ngày một nhiều. Có nhiều người, giống như cô, đang hoang mang về sáu điểm thông báo dành cho người chơi và con số 10.000 người sống sót đầy rùng rợn ở đầu trang. Một số người chơi thử nghiệm đã nhận được tấm thẻ bạc bí ẩn—dù không ai từng điền địa chỉ trên trang chủ trò chơi, nhưng thẻ vẫn được gửi đến tận tay họ một cách chính xác.

Ngỗi Tân nhấp vào bài viết có lượt bình luận cao nhất trong mục tiếng Trung.

Chủ bài viết: “Thời đại dữ liệu lớn khiến quyền riêng tư của con người gần như biến mất, nhưng một công ty game làm đến mức này có phải là quá quắt lắm rồi không? Nếu họ không có lời giải thích hợp lý nào về cách thu thập địa chỉ, tôi sẽ không ngại dùng đến pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình.”

Bên dưới là hàng loạt bình luận hưởng ứng.

Nhưng ngay sau đó, một bình luận khác xuất hiện: 

Tôi thấy chuyện này không đúng lắm, cứ như gặp ma vậy. Tôi sống ở vùng quê, thường thì bưu kiện vài ngày mới giao đến một lần. Thế mà đoán xem tấm thẻ bạc của tôi được gửi đến kiểu gì? Con mèo nhà tôi ra ngoài dạo chơi, bỗng dưng ngậm về một vật lạ. Nhìn kỹ lại thì đó chính là thẻ trò chơi của tôi, trên đó còn in tên thật và số ID trên diễn đàn. Mẹ kiếp, điên thật rồi!

Bình luận kế tiếp:

Tôi cũng ở quê, thẻ của tôi nằm trong ổ gà, lúc thu hoạch trứng thì phát hiện ra, suýt nữa thì giật mình té ngửa…

Bình luận khác:

Tôi đặt mua một món đồ điện gia dụng, lúc mở gói hàng ra thì thấy có một hộp nhỏ đi kèm. Tưởng là quà tặng của cửa hàng, ai ngờ lại là thẻ trò chơi!

Chuyện này không chỉ quá đà, mà còn quỷ dị đến đáng sợ.

Số ID được cấp theo thứ tự đăng ký trên diễn đàn, việc chế tạo thẻ chắc chắn phải mất thời gian. Nhưng tại sao ngay khi vừa đăng ký xong, người chơi đã lập tức nhận được thẻ? Hơn nữa, cách thức mà thẻ được gửi đến cũng muôn hình vạn trạng, như thể có một thế lực vô hình nào đó đang điều khiển tất cả vậy.

Ngỗi Tân thoát khỏi bài viết và mở một chủ đề chia sẻ hình ảnh thẻ bạc.

Người đăng bài đã che đi tên thật và số ID trên thẻ trước khi đăng ảnh.

Nhưng có một điều kỳ lạ—thẻ bạc của người này không có hình bàn tay máy móc ở mặt trước, mà thay vào đó là một chiếc kéo sắc bén.

Ngoài ra, trên thẻ của cô có danh hiệu “Kẻ Tước Đoạt”, còn thẻ của người kia lại có danh hiệu “Người Thi Hành”.

Vì sao lại có sự khác biệt này? “Kẻ Tước Đoạt” và “Người Thi Hành” có ý nghĩa gì?

Ngỗi Tân cau mày suy nghĩ.

Lướt diễn đàn một lúc, cô nhận ra một điểm đáng chú ý:

Tất cả thẻ bạc được đăng lên đều có tiền tố “Người Thi Hành”, không có ai khác mang danh hiệu “Kẻ Tước Đoạt” như cô.

Cô nhặt tấm thẻ bạc đặt cạnh giường, ánh bạc lấp lánh trong bóng tối. Tên thật và số ID được khắc tinh xảo trên bề mặt, giống như một loại giấy tờ tùy thân đặc biệt. Nhưng điều khiến cô băn khoăn nhất chính là ba chữ “Kẻ Tước Đoạt” đầy bí ẩn.

Hôm nay, quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra.

Ngỗi Tân liếc nhìn đồng hồ—23:59. Chỉ còn chưa đầy một phút nữa là đến nửa đêm, cũng là thời điểm bắt đầu thử nghiệm chính thức.

Cô thở dài, xoa bóp hai bên thái dương, chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai cô còn phải đi làm thêm kiếm tiền…

Cuộc sống của một kẻ nghèo khổ lúc nào cũng nhạt nhẽo và nhàm chán như thế.

Ngay khoảnh khắc cô đặt điện thoại xuống, màn hình bỗng nhiên rung lên.

Diễn đàn vừa đăng thông báo:

“Đã xác nhận đủ 10.000 người chơi thử nghiệm, thẻ thân phận đã được phát.”

“Đây là một bản thử nghiệm không mất phí và không reset dữ liệu. Không có lối tắt nào trong trò chơi này. Hãy luôn ghi nhớ sáu lời khuyên và khám phá số phận của chính mình.”

“Chúc các người chơi có trải nghiệm vui vẻ. Bây giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.”

Trò chơi bắt đầu?!

Ngỗi Tân sững người. Chưa kịp phản ứng, cảnh vật xung quanh bỗng chốc thay đổi.

Điện thoại rơi khỏi tay, trọng lượng biến mất. Cô không còn nằm trên giường nữa mà đang trôi giữa một màn đêm vô tận. Ngẩng đầu không thấy gì, lắng nghe cũng chẳng có âm thanh nào.

Căn phòng cũ kỹ với lớp sơn tường bong tróc của cô đã biến mất. Ánh sáng lờ mờ từ đèn đường bên cửa sổ cũng biến mất. Tiếng quạt trần quay ù ù cũng không còn.

Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Bóng tối như một cơn sóng dữ nhấn chìm cô, từng chút một nuốt chửng lấy cô. Ngỗi Tân hoảng loạn muốn kêu cứu, nhưng chẳng khác gì một người đang chết đuối—cô không thể phát ra âm thanh.

Sau đó, cô mất đi ý thức.

“Bạn đã bước vào thế giới mới.”

“Hãy kiểm tra thiết lập thân phận của bạn trong thế giới này.”

Tên: Ngỗi Tân

Phe phái: Liên Bang · Quân Kháng Chiến

Danh tính: Nhân sự nòng cốt của tổ chức Cơ Giới Bình Minh, thực tập sinh Đội tuần tra số 7 - tổ công tác hiện trường của Cục Truy Bắt Liên Bang, tội phạm truy nã cấp một của Liên Bang, đặc vụ nằm vùng của Quân Kháng Chiến.

Nhiệm vụ: Đánh cắp thông tin mật của Cục Truy Bắt, giành được lòng tin của họ, cung cấp hỗ trợ tình báo cho các chiến dịch bí mật của Cơ Giới Bình Minh."

Một giọng nói điện tử vang vọng bên tai, những dòng chữ mờ nhòe lướt qua tầm nhìn của cô…

Ngỗi Tân hổn hển thở gấp, cơn đau như xé toạc đầu cô.

Tựa như một lưỡi rìu bổ đôi hộp sọ, cơn đau nhức nhối khiến cô cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

"Kim khâu." Một giọng đàn ông bên cạnh ra lệnh. "Khâu vết thương của cô ấy lại. Tiêm thêm một liều giảm đau đặc hiệu, cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi."

Mình đang nằm trên bàn mổ sao?

Dù mí mắt không thể mở ra, ý thức của Ngỗi Tân lại tỉnh táo đến kỳ lạ.

Cô cảm nhận được một chiếc kim tiêm sắc nhọn đâm vào da tay, dược chất được bơm thẳng vào cơ thể. Thuốc giảm đau phát huy tác dụng nhanh chóng, cơn đau đầu dần dịu bớt.

Không phải mơ. Chưa từng có giấc mơ nào chân thực đến mức này.

Cô biết, tình huống này tuyệt đối không bình thường. Những gì đang xảy ra với cô thách thức mọi logic. Có lẽ, cô thực sự đã rơi vào một kịch bản chỉ có trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng — dịch chuyển xuyên thời không.

Từ căn hộ cũ nát của mình, cô đã bị ném vào một nơi hoàn toàn xa lạ.

Liều giảm đau vừa rồi giúp Ngỗi Tân tạm thời chế ngự cơn đau thể xác, nhờ đó, cô có thể tập trung suy nghĩ. Sự hoảng loạn dâng trào, nhưng cô biết rằng sợ hãi không giúp ích được gì. Cô phải giữ bình tĩnh.

Trước đó, diễn đàn nội bộ của Vùng Đất Đỏ Thẫm thông báo đợt thử nghiệm đầu tiên bắt đầu. Và rồi… cô bị dịch chuyển đến đây.

Nếu suy luận không sai, cô đã xuyên vào thế giới của Vùng Đất Đỏ Thẫm.

Ở đây, cô có một danh tính khác.

Ngỗi Tân tập trung tinh thần. Một giao diện phát sáng đột ngột hiện ra trước mắt cô, hiển thị lại những dòng chữ cô vừa nghe được.

—"Nhân sự nòng cốt của Cơ Giới Bình Minh, thực tập sinh của Cục Truy Bắt, tội phạm truy nã cấp một, đặc vụ nằm vùng của Quân Kháng Chiến."

Ngỗi Tân: ...Khoan đã, danh tính của mình sao rắc rối vậy?

Cô đọc đi đọc lại thông tin, cảm giác như não bộ bị đốt cháy.

Cơ Giới Bình Minh là tổ chức gì, cô không rõ. Nhưng từ "nòng cốt" đã đủ để thấy trọng lượng của nó.

Cục Truy Bắt—có vẻ là một cơ quan chính phủ?

Càng đáng lo hơn khi cô lại bị truy nã cấp một, wtf?

Mà "đặc vụ nằm vùng" thì khỏi phải nói, thân phận chó chết này là tấm vé một chiều đi đến kết cục thê thảm!

Làm nội gián là cái nghề không có tương lai!

Ngỗi Tân từng xem vô số phim đặc vụ. Số phận của đặc vụ hai mang thường không mấy tốt đẹp.

Cô cảm thấy tương lai của mình tối tăm như vực thẳm.

Tiếng dụng cụ y tế va chạm vào nhau vang lên. Ngỗi Tân có thể mơ hồ cảm nhận kim khâu đang xuyên qua da thịt mình, kéo từng đường khâu.

Nhịp tim cô, ban đầu còn loạn nhịp vì sốc, đã dần ổn định lại. Ý thức tỉnh táo hơn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên, Ngỗi Tân cảm giác mình có thể điều khiển mí mắt.

Tác dụng của thuốc mê đang dần giảm đi.

Người đàn ông phẫu thuật cho cô lên tiếng: "Thuốc đã hết tác dụng, cô ấy sắp tỉnh lại rồi."

Ngỗi Tân từ bỏ ý định tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Cô từ từ mở mắt.

Ánh đèn trắng chói lòa khiến cô khó chịu, một tia sáng bạc không ngừng lướt qua tầm nhìn.

Cô chớp mắt vài lần, cố thích nghi với ánh sáng. Cuối cùng, cô nhận ra tia sáng bạc đó không phải ánh đèn mà là phản chiếu từ cặp mắt kính của bác sĩ phẫu thuật.

Cô hơi xoay đầu, đảo mắt, trông thấy xung quanh bàn mổ là một nhóm bác sĩ và y tá vây quanh mình.

"Cô tỉnh rồi sao?"

Người đàn ông đeo kính khẽ gật đầu với cô. "Ca phẫu thuật rất thành công."

Ngỗi Tân quyết định giả vờ mất trí nhớ.

Cô dốc hết kỹ năng diễn xuất, tỏ ra bối rối: "Tôi… Tôi bị gì vậy?"

Bác sĩ nhìn cô đầy thương cảm: "Đúng là xui xẻo. Lần đầu tiên cô thực tập ngoài thực địa đã gặp phải tội phạm vũ trang…"

Ông ta thở dài. "Tội phạm không bắt được, mà cô thì bị đánh vỡ đầu, hộp sọ bị nứt."

"Hộp sọ… bị nứt?"

Ngỗi Tân cố giữ vẻ mặt bối rối, nhưng trong lòng thì đang mừng rỡ như điên.

Hộp sọ bị nứt? Nghiêm trọng như vậy thì cô có thể hợp lý hóa việc bị mất trí nhớ!

Cô xuyên vào đây nhưng không nhận được ký ức của "nguyên chủ", nếu không cẩn thận, rất dễ bị lộ tẩy.

"Đúng vậy, vỡ một mảng lớn trên đầu, máu chảy như suối."

Bác sĩ nói bằng giọng điệu vui vẻ thân thiết. "Nhưng đừng lo, cái cũ hỏng thì cái mới thay vào thôi!"

"Cái cũ hỏng… cái mới thay vào?"

Ngỗi Tân hoang mang. "Xin lỗi, dường như tôi không nhớ rõ…"

"Chút mơ hồ là hiện tượng bình thường. Thuốc mê hết tác dụng thì sẽ đỡ hơn."

"Phần hộp sọ cũ của cô bị tổn thương rất nặng, khó mà chữa lành đươc, chúng tôi đã thay thế nó." Bác sĩ cười ha hả mà nói, "Công nghệ mới nhất của Liên Bang—sọ hợp kim siêu nhẹ, từ giờ cô không còn phải lo bị đánh vỡ đầu khi ra ngoài làm nhiệm vụ nữa!"

Ngỗi Tân: "???"

…Hay thật đấy, vậy là mình vừa nhận được một cái thiết sọ não giống như trong truyền thuyết?

Thích quá đi mất!

Từ bây giờ nếu có đánh nhau, cô chỉ cần lấy đầu húc một phát, đảm bảo đối phương nổ đom đóm mắt!

📖 [Giải thích thuật ngữ]

Cthulhu Mythos là gì? (Theo Baidu)

Thần thoại Cthulhu được xây dựng từ hệ thống truyện của nhà văn Mỹ H.P. Lovecraft, với chủ đề xuyên suốt là sự nhỏ bé của con người trong vũ trụ và cái giá phải trả khi truy cầu tri thức.

Loài người bị giới hạn bởi những thực thể vĩ đại hoặc thế lực ngoài vũ trụ.

Chúng không phải tà ác, mà đơn giản là không quan tâm đến sự tồn tại của nhân loại.

Lovecraft gọi điều này là Chủ nghĩa vũ trụ (Cosmicism): Vũ trụ là vô tận, vô nghĩa, không có quy luật hay mục đích nào do con người định nghĩa.

Con người yếu ớt, mà thần linh là không thể chiến thắng. Những quy tắc chúng ta nhận thức được chỉ là ảo tưởng—vũ trụ không vận hành theo ý chí của bất kỳ ai.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play