Có quần áo nhận diện tìm người cũng trở nên thuận lợi hơn.
Lúc Tống Thời Khê tìm được thư ký của Tần Việt là Từ Tiến Trạch, anh ta đang nói chuyện phiếm với người khác. Thấy cô đi tới, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và cảnh giác, mãi đến khi cô nhắc tới Tần Việt, lại kể thêm tình hình hiện tại của anh, đối phương mới nửa tin nửa ngờ mà đi theo cô đến bên dưới khung cửa sổ kia.
Sau khi đưa người đến, Tống Thời Khê không chọn bỏ chạy, mà tận tâm tận lực giúp Từ Tiến Trạch đưa người từ phòng chứa đồ ra ngoài.
Cô ở nơi đất khách quê người, thì có thể chạy đi đâu được? Thà rằng cố gắng tích lũy thiện cảm, lỡ như sau khi Tần Việt tỉnh lại nhớ được việc này, có thể xử lý nhẹ tay vụ “hỗn loạn” mà nguyên chủ từng gây ra?
Nhưng vạn lần không ngờ, có lòng tốt lại thành chuyện xấu.
Thấy vì sự tiếp cận của mình mà tình trạng của Tần Việt ngày càng tệ hơn, ngay cả thư ký Từ luôn luôn bình tĩnh nghiêm túc cũng không nhịn được phải đỡ trán nói bất đắc dĩ: “Xin đồng chí Tống lùi xa một chút.”
Tống Thời Khê lập tức buông tay, cười gượng rồi lùi về sau hai bước.
Chờ đến gara, Tống Thời Khê sợ bị bỏ lại, liền nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, đường hoàng chính đáng mà mở miệng: “Sếp của anh đập đầu tôi, tôi muốn đi gặp bác sĩ.”
Từ Tiến Trạch đang lo lắng cho tình trạng cơ thể của Tần Việt, không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhấn ga đưa thẳng tới nhà họ Tần.
Tống Thời Khê dựa lưng vào ghế, không rảnh lo cái ót vẫn đang âm ỉ đau, bắt đầu suy nghĩ nên đi con đường nào cho tương lai.
Cô chưa từng nghĩ có một ngày mình cũng sẽ bắt kịp trào lưu xuyên thư, tuy chỉ là một nữ phụ pháo hôi, nhưng có thể sống lại một đời, cô đã thấy rất cảm kích và may mắn.
Huống chi, tuy đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng cô đã biết trước cốt truyện và hướng đi tương lai. Ở cái thời đại thập niên 80 tràn đầy cơ hội này, chỉ cần chịu khó chịu khổ, còn sợ không kiếm được tiền?
Tuy người ta nói “chịu khổ là phúc”, nhưng nếu có thể nằm ăn sung mặc sướng thì ai lại muốn chịu khổ chứ?
Giá như cô xuyên đến sớm hơn một chút, không kết oán lớn như thế với nữ chính, không dính líu mập mờ với vị hôn phu của nữ chính, lại càng không có chuyện trời xui đất khiến mà hạ dược nhầm lên người anh trai của nữ chính, thì có lẽ cả đời cô có thể dựa vào ân tình giữa cha nguyên chủ và nhà họ Tần, làm một con sâu gạo không lo ăn mặc ở nhà họ Tần.
Nhưng đáng tiếc tất cả đã bị phá hủy bởi một đống “hắc sử” đang nằm trên người cô hiện tại. Ở lại nhà họ Tần để tiếp tục dây dưa với nữ chính thì chỉ có đường chết, cô chỉ có thể tìm con đường sống khác.
Tóm lại, không thể ở lại nhà họ Tần. Nhưng cô còn có thể đi đâu?
Nguyên chủ không cha không mẹ, ở quê toàn là những thân thích tệ hại hút máu người. Chỉ cần cô trở về, thì thể nào cũng bị bán cho lão già ế vợ, đây cũng là lý do vì sao nguyên chủ năm đó cam tâm để nhà họ Tần nhận về.
Trở về là không thể, hơn nữa cô vẫn đang học năm nhất, trước khi tốt nghiệp đại học thì rời khỏi Kinh Thị là điều không thực tế.
Ở thời đại này, bằng đại học còn quý giá hơn cả đời sau, sau khi tốt nghiệp còn có thể được nhà nước phân phối công việc hoặc nhận được mời làm viên chức trong các công ty, đều rất có tiền đồ, nên thuận lợi tốt nghiệp là điều vô cùng quan trọng.
Cô thật ra có thể dọn vào ký túc xá của trường, nhưng hiện tại đã khai giảng, lúc đó chưa xin, giờ không biết còn có thể vào được hay không. Chỉ có thể chờ thứ hai đi học rồi hỏi thử giảng viên hướng dẫn, nếu được thì lập tức dọn vào, nếu không thì chỉ có thể tích góp tiền thuê phòng ở ngoài tạm một thời gian, đợi học kỳ sau dọn vào ký túc xá.
Nhưng nói đến thuê nhà…
Tống Thời Khê nghĩ đến cái ví trống không của nguyên chủ, chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau.
Thật ra nguyên chủ vốn cũng là một tiểu phú bà, trong tay có khoản tiền cha để lại và bồi thường từ nhà máy, cộng thêm tiền tiêu vặt hàng tháng từ nhà họ Tần, số tiền rất khả quan.
Nhưng sau khi đến Kinh Thị, vì muốn theo kịp trào lưu, tiêu xài hoang phí, lại còn cái gì cũng muốn đấu với Tần Chi Ý, mua đồ cứ phải chọn thứ đắt nhất, đến giờ trong tay lại chỉ còn có hơn mười đồng.
Số tiền này để thuê nhà thì hoàn toàn không đủ, mà lần tiếp theo nhận tiền sinh hoạt phí từ nhà họ Tần thì còn hơn nửa tháng nữa. Cô hoặc là chờ, hoặc là phải tìm cách kiếm tiền.
Suốt đường đi suy nghĩ miên man, mãi đến lúc đến bệnh viện cũng không biết, vẫn là Từ Tiến Trạch nhắc mới sực tỉnh. Cô dặn dò Từ Tiến Trạch chăm sóc Tần Việt cẩn thận, còn mình thì chạy vào bệnh viện tìm bác sĩ.
Nhìn bóng dáng Tống Thời Khê rời đi, sắc mặt Từ Tiến Trạch vô cùng phức tạp. Anh ta không phải người ngu, ngược lại, có thể ở bên cạnh Tần Việt nhiều năm như vậy, anh ta cực kỳ thông minh.
Thông qua mấy lời của Tống Thời Khê, anh ta đã đoán được đại khái ngọn nguồn sự việc. Sở dĩ chưa đuổi cô đi là vì muốn xem thử cô còn muốn làm gì, đồng thời chờ Tần Việt hồi phục rồi tiện tay xử lý cô.
Nhưng anh ta thật sự không hiểu nổi vì sao Tống Thời Khê lại tích cực như vậy, chạy tới chạy lui? Lẽ ra nên tránh càng xa càng tốt, tự cắt đứt mọi quan hệ, đến lúc đó khăng khăng phủ nhận, có lẽ còn có thể thoát thân.
Chẳng lẽ cô ta còn ngây thơ cho rằng làm như vậy sẽ cảm động được Tần Việt, trở thành bà Tần?
Tống Thời Khê cũng không biết hành vi “liều chết vẫy đuôi cầu sinh” của mình trong mắt Từ Tiến Trạch đã bị diễn giải thành một loại toan tính khác. Cô tìm được bác sĩ và y tá để trình bày tình huống, rồi nhanh chóng quay lại bãi đỗ xe.
Chuyện sau đó thì đơn giản: đăng ký, nộp viện phí, nhập viện điều trị…
Cô còn tiện thể cọ tiền trong ví của Từ Tiến Trạch để kiểm tra cái gáy bị đụng. May mà chỉ bị sưng đỏ, bác sĩ thậm chí không kê thuốc, chỉ bảo cô chú ý nghỉ ngơi rồi cho về.
Một loạt quy trình xong thì trời cũng hoàn toàn tối đen.
Thấy Từ Tiến Trạch chuẩn bị đi mua bữa tối cho Tần Việt, Tống Thời Khê vội vã nhờ anh ta mua luôn cho mình một phần. Dù sao mấy khoản chi tiêu này, đợi Tần Việt tỉnh lại chắc chắn sẽ do anh trả, như vậy cũng coi như là đền bù cho cú đập đầu cô bị chịu oan uổng.
Huống chi, Tần Việt giàu như vậy, chút tiền này thật sự chẳng đáng kể.
Còn về tổn thương mà nguyên chủ gây ra cho anh…
Đó là nguyên chủ làm, không phải cô, cô không cần chịu trách nhiệm!
Từ Tiến Trạch vừa rời đi, trong phòng bệnh liền xuất hiện thêm một nữ y tá, nói là đến chăm sóc Tần Việt, nhưng Tống Thời Khê trong lòng rõ như gương, đây là tới giám sát cô, sợ cô làm gì anh khi đang hôn mê.
Cô chẳng phải, người ta thành ra như vậy rồi, có thể dậy nổi hay không còn chưa biết, cô có thể làm gì được?
Nghĩ vậy, Tống Thời Khê chẳng buồn che giấu mà đảo mắt một vòng, trong đầu lại bất giác nhớ tới cảm giác tay khi nãy đụng phải trong túi quần tối om – cảm giác ấy mạnh mẽ quá mức, khiến cô ngẩn người, rồi ánh mắt không tự chủ được mà liếc sang nơi nào đó.
Kích cỡ thực sự khả quan đến vậy sao?
Đáng tiếc là câu hỏi này không thể được giải đáp, vì chăn đã phủ kín mất rồi.
Cô đang tiếc nuối thì vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt đen đầy giận dữ, hoảng hốt suýt ngã khỏi ghế, ngồi lại vững mới lúng túng nuốt nước miếng, gượng cười nói:
“Anh tỉnh rồi à?”
Tần Việt không trả lời, từ từ ngồi dậy từ trên giường, mắt cụp xuống, âm trầm nhìn chằm chằm vào gương mặt thoạt nhìn vô tội thuần khiết của cô, trong lòng đè nén sự bực bội gần như sắp bộc phát. Anh vừa định mở miệng, lại liếc thấy y tá bên cạnh, liền nuốt hết mọi lời vào trong.
“Muốn uống nước không?”
Tống Thời Khê thấy anh dời ánh mắt, lập tức cảm thấy áp lực trên người giảm đi quá nửa, không còn thời gian nghĩ nhiều, liền sốt sắng muốn làm chút gì đó để giảm lửa giận của anh.
Cô vừa nói xong, Tần Việt còn chưa kịp phản ứng thì y tá bên cạnh đã nhanh nhảu đáp: “Bệnh viện không cung cấp ly nước, phải tự mang theo.”
Nghe vậy, khóe miệng Tống Thời Khê giật giật, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống, cô sao lại quên mất, hiện tại là năm 1988, bệnh viện đâu có tiện lợi như đời sau, làm gì có đồ dùng một lần?
Tống Thời Khê cười gượng, vừa định nói mình đi mua, nhưng lại nhớ ra mình không mang tiền, nên sau một lát im lặng, mới nhẹ giọng nói:
“Thư ký Từ đi mua cơm rồi, đợi anh ấy về…”
Chưa kịp nói hết, đã nghe thấy một tiếng cười nhạo từ không xa truyền đến, Tống Thời Khê đỏ bừng mặt, lông mi dài run rẩy, chỉ đành ho khẽ để che giấu sự xấu hổ.
Tần Việt thấy vậy, môi mỏng khẽ mở, lạnh giọng bảo y tá ra ngoài.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, anh liền không che giấu sự căm ghét trong mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, toàn thân tỏa ra khí thế khiến người khác rùng mình. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại cười, nụ cười như gió xuân thổi nhẹ, phong độ tiêu sái.
“Thật là giỏi.”
Rõ ràng trông như ôn hòa như ngọc, nhưng Tống Thời Khê chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng. Cô chợt nhớ tới miêu tả trong sách về anh: âm tình bất định, lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn độc…
Gần như mọi từ ngữ miêu tả phản diện đều có thể dùng cho anh, nhưng anh lại là “thần hộ mệnh” của nữ chính, thuộc phe chính diện, địa vị cao, thủ đoạn cao minh, có thể nói là thần cản giết thần, Phật cản giết Phật.
Ai dám chống lại anh và nữ chính, cuối cùng đều không có kết cục tốt.
Với năng lực và thủ đoạn của anh, chắc chắn có thể tra ra lịch sử mua thuốc của cô, dễ dàng tìm ra “chứng cứ” cô có ý đồ xấu với anh. Đến lúc đó, nếu anh lặng lẽ đem cô giao cho Cục Công an, hoặc ném vào núi chôn xác…
Nghĩ đến đây, Tống Thời Khê gần như không hề do dự, hai ba bước nhào tới mép giường bệnh, đập hông vào khung sắt đau đến rơi nước mắt.
“Anh, xin lỗi! Chuyện này là lỗi của em, là em bị mỡ heo che mắt, mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng tất cả chỉ là vì…”
So với các loại ngụy biện, đến lúc đó bị Tần Việt vả mặt còn thê thảm hơn, chi bằng sảng khoái thừa nhận lỗi lầm, nhưng tuyệt đối không thể nói hết toàn bộ. Nếu để anh biết cô hạ thuốc không phải nhắm vào anh, mà là vị hôn phu của em gái anh – người anh yêu thương nhất, thì kết cục của cô chắc chắn càng thê thảm hơn!
Phải nói thế nào đây?
Đang lúc Tống Thời Khê trầm tư suy nghĩ, Tần Việt thần sắc khó lường mà đánh giá cô.
Trong phòng bệnh chỉ có một bóng đèn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, lờ mờ chiếu vào, chỉ thấy mỹ nhân rưng rưng trong mắt, đáng thương mà sợ hãi.
Gương mặt nhỏ trắng nõn của cô phủ đầy hơi nước tội nghiệp, sống mũi thanh tú xinh xắn đỏ bừng lên vì khóc, hàng mi dài như cánh ve khẽ run rẩy, trông vừa vô tội vừa ấm ức, cực kỳ khiến người thương xót.
Giọng nói của cô xen lẫn tiếng nức nở, một tiếng “Anh” nhẹ nhàng vang lên như dòng suối róc rách rót mật, trong trẻo và ngoan ngoãn.
Thế nhưng Tần Việt lại rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt đen láy kia của cô đang không ngừng đảo qua đảo lại, giảo hoạt vô cùng.
Khóe môi anh càng cong lên đầy châm biếm, lặng lẽ chờ cô tiếp tục nói dối.
“Tất cả đều là vì… vì em thích anh!”