Đào Tra vốn dĩ đã sợ hãi, nhưng khi biết Lâm Mị không sợ, cậu cắn răng lắc đầu nói rằng mình cũng có thể xem được.
Lâm Mị đưa ánh mắt mang theo ý vị sâu xa nhìn vào sau gáy của Đào Tra.
Khi bộ phim sắp bắt đầu, Đào Tra đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Cậu chỉ hận mình không phải người mù, dù là cận thị nặng cũng được.
Sớm biết thế thì cứ thừa nhận mình sợ hãi, tại sao cứ phải tỏ ra mạnh mẽ? Cậu vốn dĩ không thể chịu nổi chút xíu phim kinh dị nào.
Vì giá taxi buổi tối cao hơn ban ngày nên Đào Đại Hành thường xuyên lái xe taxi vào ban đêm. Trong khi đó, sức khỏe của Hướng Oánh không tốt, đặc biệt sau khi sinh Đào Tra cho đến khi cậu tốt nghiệp tiểu học, cơ thể cô vẫn luôn không hồi phục được. Một năm có vài tháng bà phải nằm viện.
Những lúc như vậy, Đào Tra thường phải ở nhà một mình. Cơm nước thì một là Đào Đại Hành chuẩn bị sẵn, để trong tủ lạnh cho Đào Tra tự hâm lại, hai là đưa tiền cho hàng xóm, nhờ chị hàng xóm nấu ăn thì tiện thể làm thêm một phần cho Đào Tra.
Ở cái tuổi cần người bầu bạn nhất, Đào Tra thường xuyên phải ở nhà một mình vào buổi tối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play