Nụ cười của Minh Lan Nhược trở nên lạnh lùng: “Ta chỉ muốn nhìn qua di vật của mẫu thân ta thôi, mà người cũng không đồng ý, không phải là vô tình đâu nhỉ?”
Nàng nheo mắt: “Trừ khi mấy thứ kia không có ở chỗ của người!”
Đàm thị cứng đờ, hoảng loạn nói: “Con đừng có nói bậy!”
Minh Lan Nhược cười cười: “Người hẳn là cũng biết, rất nhiều đồ của mẹ ta là do hoàng thất ban thưởng. Nếu người lấy để sử dụng vào mục đích khác. Thì cho dù bệ hạ có nể mặt phụ thân của ta mà không làm gì người nhưng nhị muội sẽ càng khổ sở hơn thôi.”
Đàm thị run rẩy mà siết chặt ống tay áo nhìn nàng nhưng vẫn không nói lời nào.
Vị ma ma kia lại thịch phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Minh Lan Nhược, quỳ lê mấy bước: “Đại tiểu thư, không phải là phu nhân không cho, mà thật sự là thân thể của phu nhân mấy năm nay không được tốt. Hiện tại mấy cửa hàng, thôn trang trong phủ của chúng ta là do đại gia Đàm gia và nhị gia Đàm gia ở bên nhà mẹ đẻ của phu nhân trông coi.”
“Hai năm trước thu hoạch không tốt lắm, phu nhân chỉ có thể bảo đại gia Đàm gia và nhị gia qua đây lấy đồ. Muốn lấp bớt lỗ trống ở phủ ta, ngài không làm đương gia thì sao biết củi, gạo, dầu, muối đắt như nào!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT