11
“Vừa rồi cha mẹ đã nhìn thấy dấu môi trên người thằng nhóc đưa chị về rồi đấy.”
Thấy tôi nói với vẻ bình thản, chị vội vàng mặc áo vào.
Chị quay đầu, ánh mắt đầy că m h ận nhìn tôi:
“Giang Cửu Sinh, con đ ĩ này, có phải mày đã nói xấu tao trước mặt cha mẹ không?”
“Tao hoàn toàn không hề hôn hắn, mày đang bịa đặt!”
Tôi lạnh lùng nói:
“Đó là cha mẹ tự mắt nhìn thấy mà.”
“Con khố n nạn này, mày không muốn tao có điều gì tốt đẹp, không muốn mẹ yêu thương tao đúng không?”
Chị vừa khóc vừa lao về phía tôi, trông như một người đi ên.
“Đán h ch ết mày, đá nh ch ết mày!! Mày mau cút xuống địa ngục đi!”
Chị liên tục tá t vào người tôi, nhìn dáng vẻ như muốn đá nh c hết tôi vậy.
Cha mẹ sợ hãi, vội vàng chạy đến kéo Giang Vũ Đình ra.
Tóc chị ta rối tung, hòa lẫn với nước mắt trên khuôn ts mặt, trông cực kỳ thảm hại.
Tôi không nói cho Giang Vũ Đình biết rằng gần đây tôi đã tranh thủ thời gian học Judo.
Chỉ có tôi mới biết rằng lực đá))nh của chị ta thực sự không đáng là bao.
Tôi còn nhân cơ hội đó cấ u vài cái thật đa u lên người chị ta.
Trong cơn giận dữ, chị ta đâu còn cảm nhận được gì, chỉ biết trút hết cơn giận của mình.
Nhưng trong mắt cha mẹ, trông như thể tôi bị Giang Vũ Đình đá…nh rất dữ dội.
12
“Đồ hỗn láo!”
Sau khi bị bố đột ngột kéo ra, chị tôi lại tiếp tục bị ăn một cái t át như trời giáng.
Không khí lập tức trở nên ngưng đọng, chị ôm mặt nhìn bố với vẻ không thể tin được.
“Bố, bố lại vì Giang Cửu Sinh mà đá”nh con!”
Tay bố run lên vì tức giận, ánh mắt nhìn chị lạnh lùng và đầy thất vọng.
Đến cả tôi cũng không ngờ được, sẽ có ngày bố vì bảo vệ tôi mà đán h chị.
Mẹ đỡ tôi đang nằm dưới đất dậy, vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương không:
“Cửu Cửu, để mẹ xem con có bị thương không?”
Tôi ôm mặt, rụt rè đứng lên.
Thấy tôi như vậy, ánh mắt lạnh lùng của mẹ nhìn sang chị:
“Con xem bây giờ con ra cái bộ dạng gì, nói năng hồ đồ, lại còn đánh em gái con.”
“Nếu chúng ta không có ở đây, con định đá nh chế t em gái con à?”
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên mẹ hung dữ với chị như vậy.
Cảm nhận được bản thân đang dần thất sủng trong gia đình này, chị rõ ràng có chút hoảng loạn:
“Không phải, là do Giang Cửu Sinh gài bẫy con.”
“Nó không muốn con có gì tốt đẹp cả, đồ con đ ĩ!”
Chiếc cốc thủy tinh trên bàn bị bố ném mạnh xuống đất, chị lập tức im bặt.
“Giang Vũ Đình, từ hôm nay trở đi, con phải đứng vào góc tường tự kiểm điểm, không được ra ngoài trong vòng một tháng.”
Nói xong, bố mẹ đưa tôi lên lầu.
Chị gái một mình ngồi lại trong phòng khách, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Ánh sáng mờ đi, chị lẩm bẩm:
“Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?”
…
Trong một tháng tự kiểm điểm, chị gái lại trở nên rất ngoan ngoãn.
Có lẽ chị thật sự nhận ra mình đã sai và muốn lấy lại tình cảm của bố mẹ.
Nhưng có những chuyện, một khi đã bị rách, rất khó để sửa chữa lại như trước.
Trên bàn ăn sáng, tôi thỉnh thoảng trò chuyện với bố về tình hình chứng khoán gần đây.
Vào buổi tối, tôi có thể luyện đàn cùng mẹ, hai mẹ con vui vẻ bên nhau.
Còn những điều đó, giờ đây Giang Vũ Đình không thể làm được nữa.
Chị gần như đã nỗ lực làm vừa lòng bố mẹ suốt một tháng, thái độ của họ đối với chị mới hơi tốt lên một chút.