1

Lần nữa mở mắt ra, tôi đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce.

Bên cạnh là chị gái tôi, Giang Vũ Đình, còn cha mẹ nuôi đang lái xe.

Kiếp trước, sau khi được nhận nuôi, tôi và chị gái đều lấy họ của cha mẹ mới.

Gia đình họ Giang vốn là thương nhân qua nhiều thế hệ, ở thành phố C là một gia tộc có tiếng tăm và danh vọng.

Khi cặp vợ chồng đó đến cô nhi viện chọn con nuôi, tôi đứng nhìn họ từ chỗ không xa. Người vợ trông có vẻ hiền hòa, người chồng lại toát lên khí chất quyết đoán của một thương nhân.

Thấy có người đến, chị gái tôi vui mừng hớn hở chạy tới giới thiệu bản thân.

Ở cô nhi viện rất hiếm có những đứa trẻ hoạt bát và biết cách cư xử như vậy. Chẳng mấy chốc, ánh mắt của người vợ khi nhìn chị gái đã tràn đầy sự yêu thương.

“Tôi muốn chọn cô bé này.” Người vợ chỉ vào chị gái, nói với viện trưởng như vậy.

Chị gái mừng rỡ đến rơi nước mắt, quỳ trước mặt cha mẹ nuôi liên tục dập đầu: “Cha mẹ, từ nay Vũ Đình không còn là đứa trẻ không ai cần nữa rồi.”

Trong lời nói đầy cảm kích vì được nhận nuôi, nhưng lại không hề nhắc đến tôi nửa lời.

Giang phu nhân xót xa ôm chị gái vào lòng, nước mắt rơi không ngừng.

Thấy vậy, viện trưởng có chút khó xử liền nhắc: “Phu nhân, cô bé này còn có một em gái, tên là Cửu Sinh.”

"Nếu cả hai đều hợp ý phu nhân thì còn gì tốt hơn, như vậy thì hai chị em không phải chia lìa."

Giang phu nhân ngẩn ra một lúc, nhìn tôi đang bị viện trưởng kéo đến trông đầy e dè.

Bà ngạc nhiên nhìn chị gái một cái: "Đình Đình, sao con không nói với mẹ là con còn có một em gái?"

Thấy vậy, chị gái lập tức khóc lóc đầy tủi thân: "Con xin lỗi mẹ, lúc nãy con vui quá nên đã quên mất."

Sắc mặt của Giang phu nhân lúc này mới dịu lại, bà an ủi vỗ nhẹ lên vai chị gái: "Cùng em gái về nhà với mẹ có được không?"

Đôi mắt chị gái thoáng qua một tia không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ đối xử với Đình Đình thật tốt."

2

Chiếc xe nhanh chóng đi đến nhà họ Giang. Giang phu nhân kéo tay tôi và chị gái đi vào trong.

Các căn phòng đều do đích thân Giang phu nhân trang trí.

Tôi và chị gái ở riêng, phòng nào cũng rất ấm cúng và lộng lẫy. Nhìn qua là biết vị nữ chủ nhân này rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Chị gái mừng rỡ nằm lên giường, thể hiện sự yêu thích với môi trường mới.

Còn kiếp trước, chính vì tôi ăn nói vụng về nên cha mẹ nuôi càng thích chị gái hơn. Cũng chính vì chị gái mà gia đình này hoàn toàn sụp đổ.

Mắt tôi tối lại, cất tiếng: “Mẹ, căn phòng này có phải hơi quá lộng lẫy rồi không? Con…”

Thấy tôi có chút ngập ngừng, mẹ Giang nhìn tôi đầy xót xa. Bà dịu dàng vuốt đầu tôi: “Không sao đâu, Sinh Sinh. Đến đây rồi thì con cứ coi như nhà mình. Mẹ tuyệt đối sẽ không để các con chịu khổ nữa.”

Cha Giang, người vốn luôn điềm tĩnh, cũng đỏ hoe mắt nhìn tôi:

“Đúng là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện đến mức khiến người ta phải xót xa.”

Thấy tôi cứ tương tác với cha mẹ, chị gái không cam lòng, liền từ trên giường bò dậy.

Chị bước tới trước mặt họ, ôm chặt lấy chân cả hai người: “Cảm ơn cha mẹ đã nhận nuôi Vũ Đình, con nhất định sẽ không làm cha mẹ thất vọng đâu.”

Trong ánh mắt của chị, ánh lên một tia sáng kỳ lạ.

Nếu có thể, tôi thật sự muốn vạch trần bộ mặt thật của chị trước mặt cha Giang và mẹ Giang.

Kiếp trước, tôi và chị gái được nhà họ Giang nhận nuôi. Chúng tôi tận hưởng mọi sự thuận tiện và tài nguyên ưu việt mà nhà họ Giang mang lại.

Kèn theo đó, dã tâm của chị gái dần được nuôi dưỡng.

Sau đó, chị ta kết nối với công tử của tập đoàn Trần thị — Trần Hựu. Hai người họ bí mật cấu kết với nhau để chiếm đoạt tài sản nhà họ Giang.

Trong một chuyến du lịch của cha Giang và mẹ Giang, họ đã sai người gây ra một vụ ta i n ạn xe. Cả hai không ai thoát khỏi, đều gặp nạ n.

Cuối cùng, đến cả kẻ gây ta//i nạ’n cũng biến mất không dấu vết, truy tìm không ra tung tích.

Là cô con gái lớn được yêu thương nhất, Giang Vũ Đình thành công thừa kế toàn bộ tài sản nhà họ Giang và giao công ty cho vị hôn phu tương lai Trần Hựu quản lý.

Ngày diễn ra ta ng lễ, chị gái khóc đến đ ứt ru ột đ ứt ga n.

Người nghe thì đau lòng, người thấy thì rơi lệ.

Mục đích đã đạt được, Giang Vũ Đình tự nhiên càng nhìn tôi không thuận mắt.

Đối với chị ta, lúc đó tôi chỉ là một chướng ngại.

Chị ta và Trần Hựu hợp mưu chuốc th uốc m..ê tôi, sai người h.ủy ho.ại danh dự của tôi.

Cuối cùng, họ đưa tôi đến một vùng núi hoang vắng mà ngay cả định vị cũng không tìm ra được.

Đến đó rồi tôi mới biết, mình bị b án làm vợ cho một lão già năm mươi tuổi.

Trong làng đó, đa số là những lão già độc thân không ai thèm lấy. Phụ nữ trong làng, hầu như đều là những người bị lừ a b án như tôi.

Tôi thà ch ết chứ không khuất phục, thế là ông ta nhốt tôi vào chuồng heo. Chưa đầy ba ngày, tôi đã u ất hận mà ch ết ở nơi nhỏ bé đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play