3

Ký ức kiếp trước ùa về, khiến toàn thân tôi có chút run rẩy.

Nhìn khung cảnh mới mẻ trước mắt, tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Giang Cửu Sinh, lần này mày nhất định không được thua!

Tôi và chị gái được mẹ Giang chăm sóc rất chu đáo, mọi thứ từ ăn mặc đến sinh hoạt đều đầy đủ.

Chẳng mấy chốc, tôi và chị đã chuẩn bị lên cấp ba.

Về việc học, tôi đặc biệt chăm chỉ, chỉ mong trong kiếp này có thể thay đổi vận mệnh của mình.

Chị gái thì vẫn như kiếp trước, sau khi được gia đình giàu có nhận nuôi thì bắt đầu lười biếng. Vì thành tích học tập không tốt, chị gái đã lưu ban một năm, bây giờ đang học cùng cấp với tôi.

Mẹ rất thương chị, mỗi ngày đều thay đổi món ăn để bồi bổ cơ thể cho chị, hy vọng chị sớm bắt kịp tiến độ học tập của bạn bè.

Trước kỳ thi vào cấp ba, mẹ Giang đã thuê gia sư riêng cho tôi và chị gái.

Thời gian nghỉ hè và nghỉ đông, tôi và chị đều phải ở nhà học tập.

Nhưng chị vốn không phải là người chăm chỉ học hành. Hoặc nói cách khác, chị chỉ muốn tận dụng tài nguyên của nhà họ Giang để nâng cao giá trị bản thân.

Chị căn bản không nghĩ đến chuyện học hành mà chỉ muốn dùng nhà họ Giang làm bàn đạp, tìm một công tử nhà giàu để gả, sau đó thâu tóm toàn bộ tài sản của nhà họ Giang.

Dù sao thì kiếp trước chị cũng đã làm như vậy.

Chỉ trong một tháng, đây đã là gia sư thứ năm rồi.

Bốn gia sư trước vì đủ loại lý do mà bị chị tôi chọc giận đến mức phải bỏ đi.

Người thứ nhất là do bị chị tôi chét kẹo cao su lên tóc.

Người thứ hai bị chị ấy chơi khăm, ngồi xuống ghế dính đầy mực đỏ.

Người thứ ba bị dội nước lạnh lên đầu, sau đó bị chị tôi khóa trái trong nhà vệ sinh.

...

Khi họ đến tìm mẹ Giang để xin nghỉ việc, ai nấy đều khóc lóc than thở:

"Thưa bà Giang, tôi thật sự không thể dạy được con gái lớn của bà nữa."

Có một giáo viên thậm chí còn không muốn nhận tiền lương, rời khỏi nhà tôi như đang chạy trốn.

Nhưng mỗi khi mẹ Giang hỏi đến chị tôi, chị ấy đề lại làm ra vẻ bị kinh hãi, chỉ biết nép vào góc khóc lóc, từ chối cho ai đến gần.

Lúc này, mẹ Giang đều mủi lòng, lo lắng bàn bạc với cha Giang rằng có phải chị từng trải qua chấn thương gì đó nên đã để lại bóng ma tâm lý hay không.

Cha Giang đề nghị đưa chị đến bác sĩ tâm lý để điều trị.

Nhưng chỉ có tôi biết, chị chính là loại người xấu xa bẩm sinh.

Ở viện phúc lợi, chị đã bắt nạt những đứa trẻ khác như vậy rồi.

4

Sau đó, mẹ Giang dẫn chị tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.

Kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy, chị tôi không có vấn đề gì cả.

Mẹ hình như vẫn chưa yên tâm, nắm tay chị hỏi bác sĩ:

“Con bé từng ở viện phúc lợi vài năm, có phải vì lý do này không?”

Bác sĩ nhìn chị tôi một chút rồi nói:

“Không loại trừ khả năng này, khuyên anh chị bình thường nên quan tâm hơn đến cảm xúc của cháu.”

Nghe xong, mẹ Giang càng thương chị tôi hơn.

Sau khi về nhà, mẹ đã nói chuyện với gia sư.

Từ đó, cô giáo chỉ dạy mình tôi trong phòng.

Còn kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của chị hoàn toàn tự do, thời gian do chị tự sắp xếp.

Chị dường như rất hài lòng với đề nghị này, ngay hôm đó còn chủ động xin rửa bát. Phải biết rằng, rửa bát vốn là công việc mà tôi chủ động nhận làm.

Vì không biết lấy gì báo đáp cha mẹ, nên tôi luôn âm thầm làm những việc nhỏ này để giảm bớt gánh nặng tâm lý.

Tối đến, chị vào phòng tôi.

Lúc đó, tôi vừa dọn dẹp xong sách vở chuẩn bị đi ngủ, không ngờ lại bị chị b óp c ổ.

Khuôn mặt chị hiện lên vẻ lạnh lùng không phù hợp với người cùng lứa tuổi:

“Mày muốn cướp mẹ đi, nhưng ánh mắt của mẹ vẫn luôn dõi theo tao đúng không?”

“Giang Cửu Sinh, tao khuyên mày tránh xa mẹ ra một chút. Nếu không có tao, mày còn chẳng có tư cách được nhà này nhận nuôi, mày mãi mãi chỉ là đồ vứt đi.”

Tôi bị chị bóp đến gần như t ắt th ở, nhiều lần muốn nói cũng không nói nổi.

Ánh mắt chị tối lại, cuối cùng cũng thả tôi ra.

Tôi ngồi bệt xuống ghế, thở hổn hển:

“Chị, sao chị lại nghĩ như vậy? Em chưa bao giờ muốn giành mẹ với chị. Mẹ đối xử với chúng ta tốt như vậy, điều chị nên nghĩ là làm sao để báo đáp mẹ mới đúng chứ!”

“Mày đừng có diễn với tao, trong nhà mày là cái đồ giả tạo nhất. Nếu không lợi dụng lòng nhân từ của đôi vợ chồng này, cả đời này tao cũng không thể tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu được, cái đồ óc lợn như mày sao mà hiểu nổi?”

Chị hừ lạnh một tiếng, liếc tôi một cái rồi thản nhiên rời đi.

Sau lưng chị, tôi cẩn thận lấy chiếc bút ghi âm vẫn luôn để trong túi ra.

Đóng cửa phòng cẩn thận, tôi mở ra nghe lại âm thanh bên trong.

Rất tốt, mọi thứ đều rất rõ ràng.

Đây sẽ là bằng chứng trực tiếp nhất để sau này tôi vạch trần Giang Vũ Đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play