Trăng đã lên đến đầu cành, đèn đuốc trong biệt viện sáng trưng.
Đêm nay vốn nên là một buổi tối yên tĩnh sau chặng đường dài. Hai bà cháu nhà Nguyễn vừa đến kinh thành, đáng lẽ phải được nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng sự xuất hiện của Đoạn Chuẩn đã phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.
Giờ phút này, bên ngoài sảnh thường xuyên vang lên những tràng cười rộn rã.
Nguyễn lão phu nhân nét mặt hồng hào, thần thái nhẹ nhàng, dùng đũa gõ nhẹ lên chén trà. Nếu không phải vì giữ gìn thân phận, có lẽ bà đã giống như thiếu nữ trẻ tuổi, gõ nhịp mà ngân nga một khúc hát rồi.
"Tiểu Hầu gia thế nhưng lại biết lão thân khi còn trẻ thích nghe khúc hát nhất, chuyện này quả thực không dễ dàng gì." Nguyễn lão phu nhân khẽ xoay đôi đũa trong tay, híp mắt cảm thán, "Khúc hát này vốn là sở trường của một vị cầm sư, năm đó nổi danh vô cùng. Khi ấy, trước khi Thái hậu nương nương tiến cung, cũng từng ghé qua sân khấu nghe cầm sư này biểu diễn. Đáng tiếc, sau này vị cầm sư ấy bệnh mất. Người đã khuất, cũng chẳng còn ai có thể hát lại khúc đó nữa."
Nói đến đây, lão phu nhân lộ ra vẻ mặt không hài lòng: "Bây giờ người ta chỉ thích những khúc hát chẳng ra làm sao, không thể sánh bằng ngày xưa. Trước kia, người trong kinh thành đều coi trọng cổ lễ, cầm khúc cũng chú trọng ý cảnh. Bất kể là cầm sư hay từ nhân*, họ đều yêu thích nghiên cứu âm nhạc theo tư tưởng của Khổng Mạnh."
(*Từ nhân: người sáng tác hoặc biểu diễn từ khúc – thể loại thơ ca phổ nhạc thời cổ.)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT