Điêu đại muội cảm thấy làm người thì vẫn phải có lương tâm. Nếu nhà họ Lâm không muốn thừa nhận hôn ước đã định từ trước, vậy thì ngay từ đầu không nên nhận sự giúp đỡ từ nhà họ Giang. Nếu thực sự biết ơn, lẽ ra khi Giang Vũ được mười một, mười hai tuổi, chính thức định rõ việc hôn sự này. Đằng này, lại để lời hứa ấy trở thành trò cười trong câu chuyện bên trà rượu của người đời.
Suy cho cùng, nhà họ Lâm vừa không muốn từ bỏ sự giúp đỡ của nhà họ Giang, vừa không muốn nhận Giang Vũ làm con dâu. Loại người như vậy, Điêu đại muội thực sự khinh thường.
Dĩ nhiên, việc bà tìm cách gả Giang Vũ cho ngoại chất tử Hoắc Lẫm Đông cũng có chút tư tâm nhưng ai mà chẳng có tư tâm riêng chứ? Dù vậy, bà có thể đảm bảo rằng tương lai sẽ đối đãi với Giang Vũ như nữ nhi ruột. Dù sau này Hoắc Lẫm Đông không còn yêu thương thê tử này, bà cũng sẽ đảm bảo cho Giang Vũ cuộc sống đủ đầy, không lo cơm áo, sống thoải mái như lúc còn ở nhà mẹ đẻ.
Nghĩ vậy, nét mặt Điêu đại muội trở nên trấn định hơn. So với nhà họ Lâm — những kẻ ngoài mặt thì đoan chính nhưng trong lòng lại khó lường — bà tự tin rằng gia đình mình mới là lựa chọn tốt nhất cho tiểu cô nương nhà Giang Bảo Tông.
“Nhà họ Lâm… tất nhiên là thật lòng…”
Nói ra câu này, ngay cả Giang Bảo Tông cũng cảm thấy chột dạ.
Nam nữ khác biệt, ông và Lâm quả phụ cũng không tiếp xúc nhiều, quan hệ giữa họ chỉ giới hạn ở khoản trợ cấp mà ông sai người mang đến hàng tháng. Suốt bao nhiêu năm, nhà họ Lâm không hề đến xác nhận hôn sự, ông cũng hiểu, có lẽ Lâm quả phụ chưa chắc đã cam lòng. Chỉ sợ khi Lâm Bình Xuân thi đậu tú tài, rồi sau đó là cử nhân, bà ta lại càng không muốn chấp nhận mối hôn sự này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT