“Nhà chúng ta tuy chỉ là đồ tể, xuất thân không xứng với A Vu nhưng ta và Hoắc An đã bàn bạc kỹ.
Chúng ta sẽ luôn nuôi dưỡng Lẫm Đông học hành, thân thể nó vốn không thích hợp làm việc nặng. Nếu nó không thể tiếp tục theo đuổi con đường học vấn, chúng ta cũng sẽ tìm cách đưa nó vào làm tiên sinh trướng phòng ở tửu quán hoặc tiệm ăn.
Tương lai nhất định sẽ mua gia nghiệp cho nó, tuyệt đối không bạc đãi A Vu.”
Điêu gia cũng có gia sản dày dặn, điều này phần lớn nhờ vào tay nghề thiến heo tổ truyền.
Cái gọi là “đôn heo” chính là kỹ thuật thiến heo — cắt bỏ tinh hoàn của heo đực hoặc buồng trứng của heo cái. Những con heo đã thiến không còn mùi hôi, tốc độ tăng trọng cũng nhanh hơn heo chưa thiến.
Không phải ai cũng biết nghề này, mà không phải ai biết cũng làm giỏi như người nhà Điêu gia. Bởi vậy, hễ làng trên xóm dưới có nhà nuôi heo thịt (không phải heo giống), đều mời Điêu đại muội đến thiến.
Mỗi lần thiến một con heo, bà có thể nhận được từ mười lăm đến hai mươi văn tiền. Cộng thêm thu nhập từ việc giết mổ và buôn bán thịt heo, mấy đời Điêu gia tích cóp lại, tài sản chưa chắc đã thua kém Giang gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT