Chỉ tiếc rằng thê tử của Lâm Bình Xuân lại không có phúc. Khi Lâm Bình Xuân vào kinh dự thi, bà lâm trọng bệnh. Đến khi tin tức ông đỗ Thám Hoa truyền về, bà đã trút hơi thở cuối cùng. Biết tin dữ, Lâm Bình Xuân đau đớn vô cùng, khóc lớn không kiềm được, để lại một bài "Cáo thê thư" trứ danh, lưu truyền ngàn đời, được hậu thế lưu truyền như một biểu tượng của tình yêu chung thủy, khiến bao người đời sau thổn thức.
Sau khi thê tử mất, Lâm Bình Xuân quyết không tái giá, cũng không để bất kỳ ai thay thế vị trí thê tử. Chỉ vì áp lực từ mẫu thân, ông mới miễn cưỡng nạp một tiểu thiếp để nối dõi. Suốt quãng đời còn lại, phần lớn thơ văn ông viết đều gắn liền với thê tử quá cố, khiến người đời càng thêm cảm thán trước tấm lòng si tình của ông.
Từ Bảo Châu không ngờ mình lại trở thành biểu muội của Lâm Bình Xuân, có cơ hội được gần gũi nhìn thấy thần tượng của mình, chứng kiến tận mắt câu chuyện tình yêu sâu sắc mà hậu thế đã truyền tụng ngàn năm khiến nàng ta vừa xúc động vừa bồi hồi.
Ban đầu, nàng ta chỉ định đứng ngoài quan sát nhưng khi lợi dụng quan hệ với Lâm Từ thị để tiếp cận Lâm Bình Xuân, nàng ta lại muốn nhiều hơn thế.
Một nam nhân si tình và xuất sắc như vậy, tại sao không thể thuộc về nàng ta?
Trong lịch sử, chuyện tình giữa Lâm Bình Xuân và Giang Vũ rốt cuộc vẫn là một bi kịch. Giang Vũ vốn có sức khỏe yếu ớt, căn bản không phù hợp làm thê tử của Lâm Bình Xuân. Nàng ta tham gia vào không phải để cướp đoạt thứ gì từ Giang Vũ, mà là để thay đổi tất cả.
Nếu Lâm Bình Xuân không cưới Giang Vũ sẽ không phải đau khổ cả đời. Còn Giang Vũ không gả cho Lâm Bình Xuân, nàng chưa chắc đã đoản mệnh như sử sách ghi lại. Tự an ủi mình, Từ Bảo Châu tin rằng việc nàng ta làm chính là một hành động thiện lành, mang lại kết thúc tốt đẹp hơn cho tất cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT