5
Tay trái sếp túm lấy thư ký đang cười ngây ngô nhìn mình, rời khỏi gay bar hỗn loạn. Em trai anh ấy lẽo đẽo theo sau.
Trước khi ngủ, anh ấy nghĩ tới một số vấn đề công việc, gọi điện thoại mới biết thư ký đã bị đứa em trai vô tích sự dẫn đi quán bar, sau khi mình đi thì mới biết đó là gay bar.
Trước cửa quán bar, em trai sếp không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, thấp thỏm hỏi: - Anh có thể đừng nói với ba là tôi đi gay bar được không, ông ấy mà biết là sẽ đánh gãy chân tôi thật đấy.
Trước đây cậu ta từng gây chuyện đánh nhau với người ta trong quán bar, sau khi anh cậu ta giải quyết xong thì sẽ về nhà mỉa mai một lúc, khiến ông già ở nhà tức tới nỗi nhốt cậu ta trong phòng ba ngày, nói rằng nếu lần sau còn để ông ấy biết thì sẽ đánh gãy chân cậu ta.
Dù sao con nít vẫn chỉ là con nít, bị ba dọa một trận là sợ ngay, sếp nhân tiện cảnh cáo: - Sau này đừng gây sự làm phiền anh nữa, cũng đừng chọc ghẹo thư ký của anh, nếu cậu nghe hiểu rồi thì cút về nhà ngay đi.
Sếp nửa đỡ nửa kéo thư ký say khướt lên ghế phụ. Vừa lái xe, trong lòng vừa thấy là lạ, trong bảy năm qua đây là lần đầu tiên anh ấy làm tài xế cho thư ký.
Thư ký tựa đầu vào ghế, mặt mày đỏ bừng, rượu vào thì miệng cũng không còn nghe lời não nữa: - Chiếc xe này ngồi êm thật, đúng là chiếc xe mà cả đời này mình cũng không mua nổi, muốn ngồi mãi trên xe không xuống.
Sếp: “…”
Anh ấy không ngờ sau khi thư ký uống say lại nói nhiều như vậy, trước đây dẫn thư ký đi xã giao, anh ấy rất ít uống rượu và cũng không cho thư ký uống rượu.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lúc này, điện thoại của sếp đổ chuông, nhìn tên người gọi, bèn tiện tay mở loa ngoài.
- XX, tối thứ sáu tuần sau con nhớ về nhà ăn cơm, nhà chú Lưu của con cũng đến đó, con...
Sếp thản nhiên cắt ngang lời ông ấy, nói rằng biết rồi, còn nói nếu không có chuyện gì khác thì anh ấy cúp máy đây, anh ấy còn có việc phải làm.
Ba sếp hừ lạnh một tiếng: - Con bớt giở trò này lại, cứ nhắc tới chuyện nghiêm túc là lại bận công việc. Ba nói lại lần nữa cho con nghe, nhớ mang quà cho con gái của chú Lưu, với lại đừng có xị mặt, ăn nói khách sáo một chút, đừng để con gái nhà người ta có ấn tượng không tốt với con... ( truyện trên app t.y.t )
Sếp tắt máy, nhưng ngay sau đó lại có hai cuộc gọi gọi tới, đều bị anh ấy ấn tắt hết. Anh ấy phiền lòng muốn chết, ghét cay ghét đắng cái kiểu quan tâm khiến người ta nghẹt thở này.
Người gọi là “ba” kia chưa từng thật sự để ý đến cảm nhận của mình, cưới người phụ nữ khác khiến anh ấy phải chịu đủ lời ra tiếng vào, lúc thi đại học còn tự ý thay đổi nguyện vọng của anh ấy, nói hoa mỹ rằng là vì tốt cho anh ấy, đến bây giờ lại muốn ép anh ấy kết hôn.
Lúc này, thư ký bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: - Anh sắp kết hôn thật à?
Giờ phút này tâm trạng sếp cực kỳ tệ, chẳng khác gì một quả pháo, nghe tới hai chữ kết hôn là lập tức nổ tung: - Cậu xía vô được à?
- Tôi không có...
Giọng thư ký hơi run: - Tôi chỉ muốn hỏi thôi.
Sếp: - Liên quan gì tới cậu hay sao?
Dưới tác dụng của men rượu, cảm xúc bị phóng đại vô hạn, thư ký cảm thấy buồn bã không thôi, ký ức bỗng quay về thời cấp hai, năm lớp 9 anh nằm trong top 10 của lớp, nhận được món quà sinh nhật từ mẹ, từ nhỏ đến lớn đó là món quà lần đầu tiên anh nhận được.
Đó là món đồ trang trí, trên bệ là một chú Totoro béo tròn giơ chiếc ô che mưa chừng bằng cái mũ, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Anh để Totoro trên bàn học, một ngày nọ sau khi tan học về nhà, có họ hàng đến chơi, đứa trẻ nhà họ tự tiện vào phòng anh, vớ lấy món đồ trang trí ấy rồi chạy ra ngoài, la lên: - Con muốn cái này!
Thư ký không chịu, đứa trẻ kia lập tức thay đổi sắc mặt, đập bể đồ trang trí. Cuối cùng, họ hàng chỉ thản nhiên nói con nít nó có biết gì đâu.
Kể từ lúc đó, anh chợt nhận ra có lẽ cả đời này của mình sẽ không bao giờ thật sự có được thứ mình thích.
Từ những thứ nhỏ nhặt như món đồ trang trí, đến lớn hơn nữa là người mình thương.
Thư ký che lại lồng ngực nhoi nhói, nước mắt vô thức chực trào nơi khóe mắt.
Sếp nghe giọng thư ký là lạ, quay đầu nhìn lại thì con ngươi bỗng co rút.
Thư ký khóc rồi, nước mắt rơi xuống lộp bộp như những hạt châu. Trong ấn tượng, dù thư ký bị tên côn đồ đâm vào bụng khi làm việc tốt thì cũng chưa từng chảy nước mắt, sao hôm nay lại yếu đuối như vậy?
Sếp nghĩ mãi cũng không ra, thật sự không biết phải làm sao, bèn đỗ xe ở ven đường.
- Sao cậu lại khóc? Đừng khóc nữa được không?
Anh ấy nhìn khuôn mặt thư ký nhăn nhúm vì khóc, âm thầm tự hỏi, chẳng lẽ giọng mình hung dữ quá hay sao? Cũng đâu đến mức đó, hồi trước khi thư ký chưa quen việc, mình còn hung dữ hơn bây giờ nhiều, thư ký cũng có phản ứng như thế này bao giờ.
Thư ký lắc đầu, tiếp tục chảy nước mắt: - Nhưng mà… tôi buồn quá.
Sếp hiếm khi thấy một người đàn ông khóc, nhìn mà bực cả mình: - Cậu buồn cái gì? Mỗi tháng tôi trả lương cho cậu cao như thế! Thậm chí còn làm tài xế cho cậu nữa!
Thư ký lau nước mắt, hét lớn: - Tôi đâu có lấy không tiền của anh, một mình tôi mà anh sử dụng như ba người! Đó là tôi xứng đáng được nhận!
Trong lòng thư ký không khỏi ấm ức, bao năm nay anh vừa là thư ký, vừa là tài xế, còn kiêm luôn trợ lý sinh hoạt, thậm chí còn từng cứu sếp một lần!
Anh có dễ dàng gì đâu!?
Sếp bị thư ký lên án mà ngơ người, vài giây sau, lập tức nổi giận: - Cậu hét cái gì mà hét! Tôi là sếp của cậu, cậu tôn trọng tôi một chút, coi chừng ngày mai tôi cho cậu cuốn gói đi luôn!
Ngay sau đó, thư ký khóc lóc nhào vào sếp, anh túm áo ngủ của đối phương, kéo người ta lại gần mình, cơ thể run lên bần bật: - Anh muốn đuổi tôi đi?
Sếp chấn động cả người, hơi dịu giọng lại: - Cậu buông tay ra trước đã, buông tay ra thì tôi không đuổi việc cậu.
Thư ký từ từ buông tay ra, sau đó rướn người tới gần, vùi đầu vào vai sếp, tủi thân không thôi: - Sau này tôi sẽ… không tốt với anh nữa, cũng... không muốn... thích anh nữa...