Triệu chứng ban đầu là nôn mửa và phát sốt, nặng hơn nữa thì nổi ban rồi hôn mê, một số người có thể trạng yếu hoặc đã cao tuổi không chống đỡ nổi thì cứ thế mà mất, tốc độ lây lan lại cực nhanh, gần như vừa phát hiện ra đã có rất nhiều người bị nhiễm rồi. Từ thiên tai ở các nơi biến thành dịch bệnh ở các nơi, Hiên Viên Linh càng thêm bận rộn.
Thẩm Khanh dĩ nhiên không thể lo liệu tiền triều, nhưng nàng có thể quản hậu cung. Nàng và Đức phi đã ra lệnh một lượt, yêu cầu hậu cung nghiêm phòng cẩn mật, người ra vào trong cung đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, nhất là nơi ở của các hoàng tử công chúa, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sơ suất nào. Sau khi căn dặn xong, Đức phi và Thẩm Khanh cũng nhân đó mà trò chuyện đôi chút.
Hôm nay Thẩm Khanh thấy nàng ấy đang chép kinh.
“Nương nương đang vì quốc gia cầu phúc ư?”
Đức phi nhàn nhạt đáp: “Chỉ là mong muốn trong lòng có chút tin tưởng và hy vọng mà thôi.”
Thật ra phi tần hậu cung ít nhiều đều có tín ngưỡng, tụng kinh đã là thói quen của phần lớn người, nhưng Đức phi lại hỏi: “Ta thấy muội chẳng tin chút nào?”
Thẩm Khanh lắc đầu: “Cũng không phải là hoàn toàn không tin.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT