Anh vừa nằm xuống, ngoài cửa truyền tới một tiếng “bà Tôn”, anh còn chưa phản ứng kịp thì Điền Ninh đã bưng một giỏ đồ đi vào. Anh đang híp mắt phơi nắng, nhìn thấy là cô thì lập tức muốn ngồi dậy, anh lại nghĩ đến gì đó, ho khan một tiếng mới chậm rãi ngồi yên.
Điền Ninh nhìn thấy anh thì cũng hơi kinh ngạc, cô mỉm cười, nói với bà cụ Tôn đã ra đón: “Bà Tôn, đây, quả du nhà cháu ăn được rồi, mẹ cháu bảo cháu đưa đến cho mọi người.”
Bà cụ Tôn đang trông trứng chần nước sôi trong nồi, bèn dặn dò: “Đông Thăng, cháu nhận quả du rồi đổ vào trong chậu nhà chúng ta. Ninh Ninh ngồi đây chơi một lúc, bà làm chút cơm cho Đông Thăng, sắp xong rồi.”
“Không sao ạ, bà Tôn cứ làm việc đi ạ.”
Điền Ninh đưa một giỏ quả du qua, Hạ Đông Thăng đứng dậy khỏi ghế mây thì dồi dào tinh thần, đổ quả du non vào trong chậu ở phòng bếp. Bà cụ Tôn thấy nhiều như vậy, ngượng ngùng nói: “Bà chỉ thuận miệng xin mẹ cháu một chút, sao lại mang đến nhiều thế, nhà cháu có đủ ăn không?”
“Nhà cháu còn nhiều lắm, năm nay ra nhiều quả du, qua mấy ngày này mà không ăn hết thì sẽ già không ăn được nữa.”
Thường ngày Lý Phượng Anh cũng sẽ lấy quả du làm quà, nhưng bà ta không thân với nhà họ Tôn, cũng sẽ không đưa quả du đến đây. Năm nay là bởi vì hôm qua Điền Binh Binh ham ăn, lúc chơi ở gần nhà họ Tôn thì đã ăn một cái đùi gà của người ta, bà ta vô cùng xấu hổ, bà cụ Tôn giải vây nói là sau này xin chút quả du là được rồi. Hôm nay đang rảnh, Lý Phượng Anh bèn bảo Điền Ái Hoa hái xuống không ít quả du.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT