Điền Ninh thu dọn xong thì nhớ ra còn có một túi sơn tra để đó không dùng. Trước đây trong thôn từng trồng hàng dãy sơn tra, sau đó bởi vì thứ này không có tác dụng, ăn rồi vẫn nhanh đói nên đã chặt không ít. Bây giờ trong sân nhà ai còn giữ lại một hai cây thì đều để nó tùy tiện lớn, nhất là từ bây giờ đến năm sau, kẹo hồ lô nhúng đường dễ dàng hòa tan, sơn tra ít dần, mà chất đống tích cả mùa đông vẫn chưa bán hết hay ăn hết, xử lý vô cùng tiện.
Trong nhà Hàn Hân Hân chỉ có đồ tích trữ như vậy, sợ để hỏng thì quá đáng tiếc, nên hai ngày trước mang tới trường chia cho mọi người ăn. Điền Ninh được khoảng một ký, cô đến huyện thấy bà lão bán sơn tra ở ven đường, hai xu đã mua được một túi lớn. Đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô rửa sạch sơn tra, bỏ hạt rồi chất đống vào một cái chậu.
Lưu Kim Ngọc không ăn được kẹo, cũng không chiếm được lợi từ cô em chồng nên ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được mà tới hỏi: “Ninh Nhi, em đang làm gì thế?”
“Tùy tiện chơi thôi.”
Cô ta nhìn thấy sơn tra còn nước còn vị thì ợ chua, không hỏi được gì thì bỏ đi.
Buổi chiều, nhà họ Điền không có mấy ai, Điền Ninh ở nhà nghỉ ngơi, dùng đường phèn mua được chậm rãi làm bánh sơn tra, đổ vào chậu men cũng được hơn nửa chậu, óng ánh trong suốt chua chua ngòn ngọt.
Bánh sơn tra để nguội rồi tạo hình, Điền Ninh cắt ra một ít, ăn một mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play