Không công bằng, thật sự quá không công bằng!

Buổi tối, cả nhà họ Lý đang ăn cơm thì nghe tin tức bất ngờ này, ai cũng ngỡ ngàng, không tin nổi vào tai mình.

Đặc biệt là Từ Tú Lệ – cô con dâu nhà họ Lý. Cô cảm thấy ký ức của mình như bị xáo trộn, chẳng lẽ giấc mơ của mình lại có thể sai được sao?

Nhưng cô biết chắc chắn những gì mình thấy trong mơ là thật. Có những chuyện xảy ra trong đó vô cùng rõ ràng.

Chẳng hạn như chuyện em trai của cô bị bắt vì cờ bạc. Trong giấc mơ, vì mối quan hệ giữa cô và chồng – Lý Minh Khải – không tốt, cũng chẳng thân thiết với cha mẹ chồng, lại chưa sinh con, nên nhà chồng không quan tâm gì đến chuyện nhà mẹ đẻ của cô. Nhưng thực tế, mọi thứ đã thay đổi. Vì cô thay đổi cách đối nhân xử thế, nên mọi chuyện cũng dần đổi khác.

Nhưng mà… người thân này của nhà họ Tô lại từ đâu xuất hiện? Chẳng lẽ cũng vì sự thay đổi của cô mà có liên quan gì đó khiến họ xuất hiện sao?

Cô nghĩ mãi không ra, làm sao những thay đổi của mình lại có thể ảnh hưởng đến nhà họ Tô?

Trong giấc mơ của cô rõ ràng không có người thân nào như thế! Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Nếu thực sự có một người thân giàu có như vậy, thì nhà họ Tô đã chẳng đến mức sa sút thảm hại rồi.

"Chuyện này… không phải là thật chứ?" Từ Tú Lệ lẩm bẩm.

Mẹ chồng cô nghe vậy thì không vui, gắt lên: "Sao lại không phải thật? Ha, nhìn ra rồi, cô không mong Xuân Lan nhà này có cuộc sống tốt đẹp chứ gì!"

Từ Tú Lệ mím môi, không muốn đôi co với bà mẹ chồng nông cạn, bèn quay sang hỏi cha chồng – Lý Hữu Đức: "Ba, ba nghĩ chuyện này có thật không?"

Lý Hữu Đức đáp: "Thật ra trước đây ba cũng từng nghe phong thanh, nói nhà họ Tô có người thân ở nước ngoài giàu có lắm. Chỉ là lúc đó ba không tin. Ba quen biết Tô Tiến Sơn bao năm nay, lại còn làm thông gia, chẳng lẽ không biết nhà họ có người thân nào quan trọng như vậy sao? Nên ba cũng không để tâm lắm. Nhưng hôm nay chuyện này có vẻ là thật rồi. Nếu không, sao mấy người kia lại đến tìm ba nhờ nói giúp?"

Từ Tú Lệ sững sờ.

Nói vậy… người thân này của nhà họ Tô thật sự tồn tại sao?

Trong lòng cô bỗng dấy lên lo lắng. Nếu giấc mơ kia có phần đúng, vậy cuộc sống mà cô đáng lẽ phải trải qua sẽ thế nào? Nếu trong mơ có thật có giả, thì những lựa chọn của cô bây giờ là đúng hay sai? Chồng cô – Lý Minh Khải – liệu có thực sự có tiền đồ không?

Mẹ chồng cô thì hào hứng ra mặt: "Ôi trời, ông nó ơi, thế này thì tốt quá rồi! Xuân Lan nhà mình sắp có cuộc sống sung sướng rồi. Thiệt tình, giờ tôi chẳng còn gì phải lo nữa! Cả ba đứa con của mình đều có tương lai tốt đẹp, tôi chẳng cần bận tâm gì nữa!"

Lý Hữu Đức lại không vui. Ông và nhà họ Tô đã lâu không qua lại, mối quan hệ với con gái thứ hai cũng không còn thân thiết như trước. Vậy thì ông có gì mà phải mừng cho họ chứ? Hơn nữa, trước đây ông không tin vào chuyện này, bây giờ nhà họ Tô phát đạt, chẳng phải người ngoài sẽ chê cười ông là kẻ thiển cận sao?

Nghĩ vậy, ông mạnh miệng nói: "Cũng chưa chắc đâu! Mở xưởng không phải cứ nói là làm được. Chính sách bây giờ thay đổi xoành xoạch, ai mà biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra?"

Ông tự an ủi mình như thế. Vì đến giờ, ông vẫn chưa biết phải đối mặt với nhà họ Tô như thế nào nếu họ thực sự giàu lên.

Bà Lý hiểu rõ tính tình của ông, biết ông chỉ giỏi mạnh miệng. Thế nên bà chẳng tin mấy lời mà ông đã nói, chỉ nghĩ rằng nhà họ Tô sắp phát đạt rồi.

Ngược lại, Từ Tú Lệ nghe cha chồng là ông Lý Hữu Đức nói vậy thì lại cảm thấy cái xưởng này chắc gì đã mở được.

Những gì cô biết về tình hình nhà họ Tô đều là nghe kể sau khi về quê, chứ bản thân cô cũng không rõ lắm. Dù chưa từng nghe nói nhà họ Tô có người thân thích như vậy, nhưng cũng có thể có mà người trong nhà không kể cho cô biết. Rồi sau này, nếu cái xưởng ấy không mở ra được, người thân thích kia cũng chẳng qua lại với nhà họ Tô nữa, thì chuyện nhà họ Tô sa sút đến mức ấy cũng không có gì lạ.

Đó là suy đoán của Từ Tú Lệ.

Cô tin vào giấc mơ dài ấy của mình. Giấc mơ ấy chân thực đến mức như thể cô đã trải qua một đời khác. Cảm giác khắc sâu đến vậy, cô không thể chấp nhận chuyện mình sẽ chọn sai được.

"Đúng vậy, chắc chắn là như thế!"

Nghĩ vậy, lòng cô dần bình tĩnh trở lại.

Trái ngược với Lý Hữu Đức, đồng chí Lưu Tam Căn, bí thư chi bộ thôn Tiểu Hoắc, lại tin rằng cái xưởng này nhất định có thể làm nên chuyện.

Chiều hôm đó, lúc nghe Tô Tầm nhắc đến chính sách hợp tác giữa trong và ngoài nước, ông sững sờ, mặt mày tái mét, giống như bị giội một gáo nước lạnh.

Về đến chi bộ thôn, ông liền vội vàng lật tìm văn kiện, nhưng lật mãi vẫn không thấy có chính sách nào như thế.

Không yên tâm, ông còn gọi điện lên trên trấn, hỏi thăm người quen về chuyện này.

Người cán bộ kia nghe xong liền đáp:

"Tam Căn, anh nói gì mà nghe lạ vậy? Chính sách này có thật đấy, chứ đâu phải tôi bịa ra. Nhưng mà chỗ tôi làm gì có ai đầu tư vào mở xưởng? Người ta toàn kéo nhau xuống miền Nam hết rồi, bên đó chính sách ưu đãi nhiều hơn. Hoặc không thì cũng lên thành phố lớn. Nhưng mà đúng là tôi có nghe qua, hình như có chính sách này thật."

Nghe xong câu đó, Lưu Tam Căn cứng đờ cả người. Nếu nhà họ Tô thực sự có người nước ngoài về đầu tư mở xưởng, thì e là chính quyền trên trấn sẽ hoan nghênh lắm.

Nghĩ tới đây, ông ta thấy khó chịu vô cùng.

Bực bội quá, ông uống liền hai chén rượu.

Người nhà họ Mã tìm tới cửa, ông cũng chẳng buồn tiếp, suýt nữa còn nổi quạu. Cuối cùng, vợ của ông là Lý Hồng Mai phải đứng ra dàn xếp, hứa hẹn chắc nịch rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết, lúc này mới đuổi được người đi.

Đóng cửa lại, Lý Hồng Mai cau có nói:

"Toàn là cái kiểu người gì đâu! Chẳng khác gì nhà họ Tô, không biết lý lẽ gì hết. Chuyện thì chưa xong mà còn muốn được lợi trước!"

Lưu Tam Căn hừ một tiếng:

"Ai mà biết được, cái đứa cháu gái lớn của nhà họ Tô cũng cùng một giuộc với họ. Đúng là chẳng phải người một nhà thì không vào chung một cửa. Chẳng có ai ra hồn cả! Đã không chê nhà họ Tô nghèo, lại còn muốn mở xưởng, còn tính để Tô Tiến Sơn làm xưởng trưởng nữa chứ!"

Nghe vậy, Lý Hồng Mai cũng thấy khó chịu:

"Bây giờ người ta sắp làm xưởng rồi đó!"

Câu nói này làm Lưu Tam Căn càng thêm bực bội.

Nếu nhà họ Tô thực sự mở được xưởng, thì kẻ chịu thiệt nhất chính là hắn. Về sau, ai nấy cũng sẽ tâng bốc nhà họ Tô, vậy thì lời mà ông nói còn có giá trị gì nữa?

Ông đã từ đội trưởng sản xuất rớt xuống làm bí thư chi bộ thôn, quyền hành ít đi bao nhiêu. Giờ mà còn bị gạt ra ngoài, trở thành một bí thư chi bộ hữu danh vô thực thì còn ra thể thống gì?

Trước kia, khi Tô Tiến Sơn còn làm cán bộ, oai phong lẫm liệt biết bao nhiêu!

Sao cả đời ông ta cứ giậm chân một chỗ như vậy chứ?

Lưu Tam Căn càng nghĩ càng bực, đêm đó nằm trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.

Dưới ánh đèn dầu leo lét, Lý Hồng Mai khẽ hỏi:

"Ông đi đâu nữa vậy?"

"Tôi ra ủy ban thôn xem chút việc."

Nói là "xem", thực ra là đi gọi điện thoại. Giờ này ủy ban thôn chẳng có ai cả. Lưu Tam Căn có thói quen gọi cho con trai đang làm trong thành phố vào buổi tối. Chuyện trong nhà thế nào, ông cũng chưa nói với thằng nhỏ Lưu Tiểu Cường. Làm cha mẹ thì đâu muốn con cái lo lắng, chỉ mong tự mình giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Nhưng lần này, ông biết mình không thể tự xoay sở được.

Ông cần có người giúp ông quyết định. Thậm chí, trong đầu còn lóe lên một suy nghĩ táo bạo: "Chẳng phải người ta mở xưởng sao? Mình cũng tìm người về mở xưởng!"

Lúc này, ở ký túc xá, Lưu Tiểu Cường đang chơi bài cùng bạn cùng phòng thì bị gọi đi nghe điện thoại. Anh ta có vẻ khó chịu:

"Ba, sao tự nhiên lại gọi cho con vậy? Giờ con đâu có nghỉ phép, tạm thời chưa thể về được đâu!"

Thực ra không phải là không có ngày nghỉ, chẳng qua anh ta không muốn về quê. Ở thành phố vui hơn nhiều, được đi chơi, la cà quán xá, xem phim, chứ về quê thì chán chết.

Lưu Tam Căn trầm giọng nói:

"Tiểu Cường à, trong thôn xảy ra chuyện rồi."

Lưu Tiểu Cường chậc lưỡi:

"Trong thôn có chuyện thì liên quan gì đến con?"

"Nhà họ Tô gặp chuyện, con nói xem có liên quan không?"

Lưu Tiểu Cường ngẩn người. Đúng là có dính dáng thật. Anh ta vội hỏi:

"Chuyện gì vậy? Nhà đó lại có người vào tù à?"

Lưu Tam Căn thở dài. Nếu chỉ đơn giản vậy thì đã tốt rồi. Ông vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc mấy ngày nay, nhấn mạnh chuyện bên nhà họ Tô có người bà con giàu có đang định mở xưởng.

Bên này, Lưu Tiểu Cường nghe mà trố mắt, cảm giác như đang nằm mơ.

"Hả.. nhà họ Tô á hả ba? Nhà họ Tô mà cũng có quan hệ thế này sao? Sao nghe cứ thấy mơ hồ quá?"

Nhưng anh ta biết ba mình không phải loại người hồ đồ, mấy chuyện thế này chắc chắn ông đã xác nhận rõ ràng rồi. Anh trầm giọng:

"Ba, chuyện này đáng lẽ ba phải nói với con sớm chứ!"

"Nói sớm thì có tác dụng gì? Chẳng phải ba không muốn con lo lắng sao?"

"Nếu ba nói sớm, con đã chạy lên Đông Châu tìm người bà con kia của nhà họ Tô, thừa dịp chưa gặp mặt thì nói rõ mọi chuyện. Biết đâu còn ngăn được họ nhận họ hàng. Giờ người ta về đến thôn rồi, tình cảm cũng xây dựng được phần nào, ba mẹ còn ngăn nổi sao? Huống hồ, chuyện này được nhiều người để ý lắm, lại có cả phóng viên, dù người ta không muốn nhận thân, e là cũng khó từ chối!"

Lưu Tam Căn nghe mà lòng đầy hối hận:

"Haizz... Ba đã nhờ người nhà họ Mã lên trấn chặn trước rồi, ai ngờ người ta lại ngồi xe hơi về thẳng quê. Giờ có nói gì cũng muộn rồi. Tiểu Cường, con xem có thể tìm Hoắc Triều Dương được không? Bảo nó về mở xưởng đi. Dù gì nơi này cũng là quê nó, trở về làm chủ xưởng cũng có tiếng tăm lắm chứ!"

Nghe vậy, Lưu Tiểu Cường lập tức nhớ đến lời của Khưu Nhược Vân từng nói: "Ba cậu chỉ có thể làm cán bộ thôn, leo cao hơn là gây họa." Câu này xem chừng không sai chút nào.

"Ba, đừng có đùa. Anh Triều Dương có tiền, người ta muốn lên thành phố lớn làm chuyện lớn, chứ về quê mở xưởng làm gì? Với lại, anh ấy với người nhà cũng chẳng thân thiết gì, dựa vào đâu mà phải quay về giúp họ mở xưởng? Ngay cả con, con cũng chẳng muốn về. Quê nghèo thế này, làm gì cũng thiệt thòi!"

Lưu Tam Căn:...

Trước mặt con trai, ông ta chẳng có chủ kiến gì. Lưu Tam Căn có thể làm cán bộ thôn, cũng là nhờ ánh hào quang của con trai mà ra.

Hồi đó, đám thanh niên trí thức rất thân thiết với dân trong thôn. Tiểu Cường lại nhờ có Hoắc Triều Dương mà cũng có quan hệ tốt với họ. Vì thế, khi họ kéo Tô Tiến Sơn xuống, liền đề cử ông ta lên thay thế.

"Là vậy nè, bây giờ có nên đi nói chuyện với Hoắc Triều Dương và mấy người bên đó không? Nhà họ Tô với họ có ân oán không nhỏ đâu. Xem thử họ có sắp xếp gì không. Không thể cứ đứng nhìn nhà họ Tô ngóc đầu dậy được. Hoắc Triều Dương thì không cần về quê, nhưng con thì còn phải ở đây mà đối diện với bọn họ. Người ta càng phất lên, con càng gặp họa."

"Con cũng nghĩ vậy chứ sao! Nhưng mà anh Triều Dương với chị Nhược Vân giờ đi miền Nam khảo sát thị trường rồi, đó là chuyện lớn. Mấy chuyện này con không thể lúc nào cũng chạy đến tìm họ nhờ vả được, như vậy nhìn con chẳng khác nào vô dụng. Nhưng ba nói đúng, anh Triều Dương với nhà họ Tô có thù lớn, con có thể giúp anh ấy dìm nhà họ Tô xuống."

Lưu Tiểu Cường chợt cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Từ khi Hoắc Triều Dương rời quê lên thành phố lớn, anh ta đã thấy mình không theo kịp bước chân anh ấy. Không thể giống như lúc ở quê, nhờ ba mình tạo điều kiện thuận lợi cho anh Triều Dương. Cũng không thể góp ý cho anh ấy những chiêu thức hay ho, lại càng không đủ gan giúp anh xử lý những kẻ gây chuyện. Những người xuất hiện bên cạnh Hoắc Triều Dương, ai cũng giỏi hơn anh ta. Vì vậy, ban đầu anh ấy mới sắp xếp cho anh ta một công việc ở trấn.

Công việc này tuy là ổn định, lại có chút thể diện, nhưng càng ngày càng xa rời Hoắc Triều Dương, khiến anh ta cảm thấy bất an.

"Ba, ba để ý kỹ giúp con. Xem thử có thật là bọn họ muốn mở xưởng không. Nếu chỉ mạnh miệng nói cho vui thì không sao, nhưng nếu là sự thật, thì con sẽ không để yên đâu. Muốn mở xưởng ở quê mình, đâu phải cứ nói là được! Nhất là nếu cô ta tuyên bố không tuyển những ai có xích mích với nhà họ Tô vào làm, thì mình cứ xúi giục đám người đó gây chuyện. Con không tin cô ta có thể mở xưởng suôn sẻ được. Hơn nữa, anh Triều Dương và chị Nhược Vân trên trấn không phải còn có bạn bè sao? Nếu cần, con giúp họ một tay."

Lưu Tam Căn gật gù: "Cũng có lý! Ba thấy cô ta dẫn theo đoàn người đông lắm, xem ra cũng có chút tiền của đấy." Trong lòng ông ta, Tô Tầm vốn chẳng cùng đường với mình.

Lưu Tiểu Cường cười khẩy: "Ba sợ gì chứ! Hổ xuống đồng bằng còn phải cúi đầu trước rắn, huống hồ một đứa con gái từ nước ngoài về, đắc tội bao nhiêu người ở quê, thì có tài cán gì lớn? Cùng lắm là lấy tiền ra mà mua chuộc người ta, nhưng chẳng lẽ cô ta dám đút lót quan trên sao? Nếu làm vậy, con lập tức tố cáo cô ta liền!"

Nghe con trai nói vậy, Lưu Tam Căn chợt thấy yên tâm hơn hẳn.

Vẫn là con trai mình lanh trí, biết tính toán. Đúng là niềm tự hào của nhà họ Lưu!

"Được rồi, để ba xem tình hình trước. Ba không tin là nhà họ Tô có thể vùng dậy nổi. Họ không xứng đáng!"

Lưu Tam Căn càng nghĩ càng thấy bất bình.

Năm xưa, Tô Tiến Sơn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tay sai, vậy mà còn sống sướng hơn ông ta – một bần nông chính gốc.

Sau này, Tô Tiến Sơn bị lật đổ, nhưng lại đến lượt Hoắc Triều Dương – thằng con trai nhà họ Hoắc – leo lên cao. Đã vậy, còn kiếm được một cô gái thành phố làm vợ.

Bây giờ, nhà họ Tô lại muốn trở mình?

Cứ thế này thì ai cũng hơn ông ta! Càng nghĩ, trong lòng Lưu Tam Căn càng chua xót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play