Mọi người trong thôn Tiểu Hoắc dù đã ra ngoài làm việc từ sớm, nhưng vẫn có chút bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Bởi vì hôm nay trong thôn có chuyện náo nhiệt để xem.
Nghe nói người bà con xa của nhà họ Tô từ nước ngoài trở về. Cả làng chưa ai từng thấy người nước ngoài bao giờ, ai cũng tò mò không biết trông họ ra sao.
Hơn nữa, mọi người còn bàn tán xem người bà con ngoại quốc này có nhận họ hàng với nhà họ Tô hay không. Nếu nhận, liệu có thể đưa cả nhà họ Tô xuất ngoại không?
Lưu Tam Căn bồn chồn đến mức chẳng muốn ăn sáng, cũng chẳng buồn ra ủy ban thôn. Cả người ông ta cứ uể oải, chán chường.
Vợ ông ta, Lý Hồng Mai, thấy vậy thì càu nhàu:
"Người ta đoàn tụ với họ hàng, có liên quan gì đến ông mà làm như trời sắp sập thế?"
"Làm sao mà không liên quan chứ?" Lưu Tam Căn cau có. "Bà không biết nhà họ Tô là hạng người gì à? Cả nhà họ chẳng có ai tử tế. Chuyện gì cũng có thể làm ra! Tiểu Cường nhà mình lại thân với thằng Hoắc Triều Dương, còn tôi thì đang giữ chức thay cho thằng cha Tô Tiến Sơn kia. Bà xem thái độ của bọn họ với mình mấy năm nay đi, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Chẳng qua là bây giờ bọn họ chưa có cơ hội ngóc đầu lên nên phải nhịn nhục thôi. Nhưng nếu bây giờ họ có cơ hội đổi đời, bà nghĩ họ có tha cho tôi không?"
"Không đến mức vậy đâu." Lý Hồng Mai lo lắng. "Ông dù sao cũng là cán bộ trong thôn. Nhà họ Tô có đổi đời đi nữa thì cũng chỉ giàu hơn trước một chút thôi. Chẳng lẽ họ có thể khiến lãnh đạo nghe lời họ rồi đẩy ông ra khỏi chức vụ này à?"
Lưu Tam Căn hừ lạnh: "Bà nghĩ họ động được vào tôi chắc? Nhưng Tiểu Cường thì khác! Nó làm công nhân trong thành phố, lỡ như nhà họ Tô có tiền rồi đi chạy chọt, tìm lãnh đạo của nó nói này nói nọ, bà nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
Nghe vậy, Lý Hồng Mai mới thật sự hoảng hốt. Vì con trai bà chính là niềm tự hào lớn nhất.
Hơn nữa, bà cũng cảm thấy lời của Lưu Tam Căn không phải không có lý.
Bây giờ thời thế khác rồi, có tiền là có thể làm được khối việc. Chẳng phải thằng Hoắc Triều Dương là ví dụ điển hình sao? Hồi trước nghèo rớt mùng tơi, bị người ta coi thường, thế mà từ khi buôn bán phát đạt, nó lại ra dáng lắm. Ngay cả công việc của Tiểu Cường cũng là do Hoắc Triều Dương sắp xếp giúp đấy thôi.
Hoắc Triều Dương có thể giúp Tiểu Cường thăng tiến, vậy nếu nhà họ Tô có tiền, họ cũng có thể kéo thằng bé xuống.
"Thế giờ tính sao?"
"Tính sao à?" Lưu Tam Căn nghiến răng. "Phải làm cho người bà con kia không nhận nhà họ Tô. Nếu không có người chống lưng, nhà họ Tô đừng hòng trở mình! Tôi làm thế cũng là giúp cả thôn thôi, ai mà ưa nổi cái tính nhà họ chứ? Nếu họ giàu lên, còn ai trong thôn sống yên được nữa?"
Nói đến đây, ông ta thật sự tin rằng nhà họ Tô không phải người tốt.
Lý Hồng Mai thở dài: "Nhưng làm sao khiến người ta không nhận họ hàng đây? Nhà họ Tô mà biết, quay ra gây chuyện với tôi thì sao? Nhỡ con mụ Cát Hồng Hoa làm ầm lên, còn đòi thắt cổ thì sao?"
Trong thôn, không có nhiều người mong nhà họ Tô sống tốt. Trong đó có lão thọt họ Mã- Mã thọt là hận nhà họ đến thấu xương.
Hồi trước, Mã thọt là kẻ lười biếng trong thôn. Khi đó vẫn còn ở đội sản xuất, hắn suốt ngày trốn việc, chỉ lo ăn không ngồi rồi.
Rảnh rỗi là hắn lại lẻn ra bãi cỏ để ngủ hòng trốn việc, nhưng bị Tô Tiến Sơn để ý. Tô Tiến Sơn liền giao cho con trai cả mình là Tô Hướng Đông chuyên đi theo dõi hắn, quyết bắt quả tang để làm gương cho người khác.
Ai ngờ trong một lần trốn tránh Tô Hướng Đông, Mã thọt bị ngã từ bờ ruộng cao xuống, què mất một chân.
Từ đó trở đi, hắn càng căm hận nhà họ Tô.
Nhà họ Mã không chỉ có mình hắn, mà còn có vài hộ khác cùng họ. Tất cả bọn họ đều oán hận nhà họ Tô, cho rằng Tô Tiến Sơn quá ác độc. Chỉ là lười làm việc một chút thôi mà lại khiến người ta mất cả một chân, thật là quá nhẫn tâm!
Mã thọt cười lạnh: "Tôi đâu có làm gì sai trái, chỉ cần bảo người nhà tôi đến trước mặt thân thích của nhà họ Tô mà kể lại mọi chuyện mấy năm nay. Để xem mấy người có chút sĩ diện đó có còn muốn nhận loại thân thích vô liêm sỉ này nữa không!"
Lý Hồng Mai cũng cho là vậy.
Đừng nói đến loại thân thích xa lắc xa lơ, ngay cả họ hàng thân thiết, nếu gặp chuyện xấu cũng chẳng ai muốn dính dáng. Chẳng phải như nhà mẹ đẻ của con dâu cả nhà họ Tô đấy sao? Trước đây qua lại thân thiết lắm, vậy mà sau khi nhà họ Tô gặp chuyện, mấy năm nay có thấy họ bén mảng đến đâu!
Người ta còn giữ thể diện, ai lại muốn nhận họ hàng mất mặt như vậy chứ?
Dù sao thì Lý Hồng Mai cũng không đời nào chấp nhận. Bà còn lo con cái mình bị nhà họ Tô làm ảnh hưởng xấu nữa là!
Xem ra, nhà họ Tô đừng mong có ai muốn nhận thân thích với họ.
Sáng sớm hôm đó, nhà họ Tô đã tất bật dọn dẹp.
Dù mấy hôm trước đã thu xếp lại nhà cửa một lượt, nhưng ai nấy vẫn thấy chưa đủ. Họ sợ khách khứa chê bai nhà mình nghèo nàn, xập xệ.
Tô Hướng Đông thậm chí còn trèo lên mái nhà để sửa sang lại một lần nữa. Nếu không phải vì thời gian gấp gáp, có khi họ đã bỏ ra một khoản tiền lớn mua vôi về quét lại tường nhà rồi.
Không kịp quét vôi thì dán báo vậy. Cát Hồng Hoa ngày thường vẫn bảo Tô Tiến Sơn đọc báo là vô ích, giờ mới thấy có chỗ dùng.
Căn nhà này từ ngày dựng lên đến nay, chưa từng được sửa sang lại lần nào.
Dán báo xong, Cát Hồng Hoa ngó nghiêng một lượt, vẫn thấy không hài lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Nhà nghèo quá rồi!
Giá mà họ có được căn nhà ngói như của Lưu Tam Căn thì tốt biết mấy!
Nghĩ lại mà thấy chua xót, nếu có điều kiện như nhà Lưu Tam Căn, họ cũng chẳng phải khúm núm nịnh bợ đám thân thích này làm gì.
Bà vừa lắc đầu vừa dặn dò Tô Hướng Đông – con trai cả trong nhà:
"Đi ra chuồng bắt con gà mái rồi làm thịt đi."
Sau đó, bà lại bảo con dâu lớn ra vườn xem có rau gì không:
"Cũng đừng vội hái, chờ khách đến rồi hái cho tươi ngon. Hái sớm quá, để đến trưa là héo rũ hết."
Lý Xuân Lan hỏi:
"Mẹ ơi, chiều họ mới đến hả?"
"Ừ, Hướng Nam lên trấn hỏi rồi. Xe sớm nhất từ Đông Châu về huyện An Thủy là mười hai giờ trưa mới tới. Từ thị trấn về đây cũng mất hai tiếng nữa, chắc khoảng hai giờ chiều họ mới đến. Trưa nay mẹ không ăn, chờ mọi người đến rồi ăn chung luôn."
Sắp xếp xong chuyện cơm nước, bà lại dặn hai đứa con trai chờ lát nữa lên trấn đón khách.
Trước là để thể hiện thành ý với người thân, sau là để tránh mấy lời ong tiếng ve trong thôn lọt vào tai khách.
Từ cổng làng về đến nhà còn một đoạn xa, ai biết dọc đường có ai lắm chuyện buông lời khó nghe không? Chi bằng cứ lên trấn đón khách cho chắc ăn, để xem ai dám nói linh tinh trước mặt bà!
Tô Hướng Đông nói:
"Mẹ, đón người thì không sao, nhưng con có biết mặt đâu?"
Cát Hồng Hoa gật đầu:
"Đúng rồi, vậy thì phải có người nhận ra."
Tô Hướng Nam lên tiếng:
"Ở đây ít người lạ, nếu thấy ai không quen, con ra hỏi một câu là biết ngay."
Tô Hướng Đông lập tức hiểu ý:
"Được rồi, để con xem thời gian rồi đi. Con đi nhanh lắm, chưa đầy một tiếng là tới trấn."
Cát Hồng Hoa thở dài:
"Hồi trước... mẹ còn có xe đạp nhà nước cấp cho mà dùng."
Tô Hướng Nam an ủi:
"Mẹ ơi, sau này con kiếm tiền rồi tự mua."
Bà liền bật cười:
"Đúng, sau này tự mua!"
Dân trong thôn cũng nghĩ giống nhà họ Tô, cho rằng Tô Tầm chiều mới về. Vậy nên ai nấy vẫn đi làm như bình thường, đợi chiều xem náo nhiệt.
Nhưng bất ngờ chưa tới mười một giờ, trên con đường lớn vào làng bỗng xuất hiện hai chiếc xe. Một chiếc ô tô nhỏ chạy phía trước, phía sau là một xe lớn hơn, trông như xe chở hàng.
Thời buổi này, xe đạp còn hiếm, huống hồ là ô tô!
Trong thôn, nhiều người còn chưa từng thấy ô tô bao giờ. Ngay cả xe riêng của lãnh đạo thị trấn cũng chỉ là mấy chiếc xe Jeep cũ từ quân đội thanh lý. Cách đây vài năm, lãnh đạo huyện về thôn một lần, đi ô tô nhỏ, nhưng ngoài dịp đó ra, chẳng mấy khi thấy xe bốn bánh xuất hiện ở đây.
"Sao lại có xe tới nhỉ? Không lẽ có lãnh đạo về kiểm tra?"
"Mà tới những hai chiếc lận cơ!"
"Hôm nay chắc náo nhiệt lắm đây!"
Lúc này, Tô Tầm đang nhìn ngắm xung quanh. Đây chính là khởi đầu câu chuyện của nguyên tác – thôn Tiểu Hoắc.
Nhìn chung, nơi này không khác mấy so với các vùng nông thôn khác, chỉ có điều... đường xá thì xóc nảy kinh khủng.
Nghĩ đến tương lai, khi đường làng được nâng cấp, mỗi thôn đều có đường lớn dẫn vào, Tô Tầm không khỏi cảm thán sự phát triển của đất nước.
Tô Tầm cảm thấy may mắn vì đã quyết định thuê xe riêng để đi. Đường sá ở đây thật sự rất khó đi, nếu không có xe riêng thì hành trình này còn vất vả hơn nhiều.
Bác Ngụy- tài xế kể rằng nếu đi xe khách, phải khởi hành từ sáng sớm, đến chiều mới đến nơi vì phải đi đường vòng. Đã vậy, còn phải dừng ở một ga trung chuyển, chờ chuyến xe tiếp theo mới đi tiếp được.
Có xe riêng thì khác hẳn, đi thẳng một mạch. Bác Ngụy vốn là tài xế xe tải lâu năm, rất rành đường xá khu vực này. Ông ấy biết tuyến nào dễ đi, tuyến nào an toàn. Vì có vài con đường hay gặp bọn cướp chặn xe.
Suốt quãng đường đi, Tô Tầm lại suy nghĩ về chuyện tự sắm một chiếc xe riêng. Nhưng bây giờ muốn mua xe thì phải có tiền, mà tiền thì không đủ. Cô phải xem lần này nhà họ Tô có thể đưa bao nhiêu tiền, hy vọng không làm cô thất vọng.
Xe chạy vào thôn, rất nhiều người già và trẻ con không phải ra đồng làm việc liền tụ tập lại xem náo nhiệt. Bác Ngụy cũng đành chạy chậm hết mức, sợ lỡ may đụng trúng ai.
Đi mãi đến ủy ban thôn thì hết đường. Trong thôn chỉ làm đường lớn đến đây thôi.
Lúc này, Lưu Tam Căn đang ngồi trong văn phòng, kiểm tra xem công việc mình sắp xếp có ổn thỏa không. Nghe thấy tiếng xe chạy vào, ông ta bước ra xem thử, liền thấy hai chiếc ô tô nhỏ đỗ ngay trước cửa.
Ông ta lập tức giật mình bật dậy.
“Sao lại thế này? Hôm nay có lãnh đạo nào về thị sát đâu?”
“Xe này không phải của trên trấn. Chẳng lẽ là từ huyện xuống?”
Dù thế nào đi nữa, Lưu Tam Căn cũng nhanh chóng bước ra đón tiếp.
Lúc ông ta vừa ra đến cửa, trợ lý của Tô Tầm đã xuống xe trước, rồi đi vòng qua mở cửa cho cô.
Tô Tầm bước xuống xe, cố ý giữ vẻ mặt cao ngạo, đưa mắt quan sát xung quanh. Vừa hay đối diện ánh mắt của Lưu Tam Căn.
Lưu Tam Căn sững người. Đây không phải lãnh đạo gì cả.
Không thể nào là lãnh đạo được! Lãnh đạo nào lại ăn mặc như vậy?
Mấy người còn lại cũng lần lượt xuống xe. Lý Ngọc Lập, trợ lý của Tô Tầm, tiến lên hỏi:
“Đồng chí, cho hỏi nhà ông Tô Tiến Sơn đi hướng nào?”
Nghe thấy cái tên Tô Tiến Sơn, Lưu Tam Căn bỗng giật mình, lắp bắp hỏi:
“Mấy người là…?”
Lý Ngọc Lập điềm nhiên đáp:
“Tổng giám đốc Tô đây là cháu gái ông Tô Tiến Sơn. Hôm nay cô ấy về thăm nhà.”
Lưu Tam Căn không quan tâm chuyện gọi thế nào, trong đầu ông ta chỉ lặp đi lặp lại một điều: Thật sự là người thân của nhà họ Tô!
Người thân nhà họ Tô đến hẳn một đoàn lớn! Còn đi ô tô riêng! Không chỉ một mà tận hai chiếc!
Ông ta đưa mắt nhìn xe, rồi lại nhìn Tô Tầm. Cảm giác khó tin đến mức gần như không thể chấp nhận được.
Nghèo khó khiến con người ta hạn chế trí tưởng tượng. Trong suy nghĩ của Lưu Tam Căn, nếu nhà họ Tô có thân thích giàu có, cùng lắm là ăn mặc sang trọng hơn, tặng nhiều quà hơn. Nếu có tiền, thì cũng chỉ là giúp đỡ gia đình họ làm ăn, giống như Hoắc Triều Dương.
Hoắc Triều Dương bây giờ kinh doanh phát đạt, mỗi lần về quê cũng có đoàn tùy tùng. Nhưng cũng đâu có xe riêng?
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc người thân của nhà họ Tô lại có thể đi ô tô riêng!
Năm nay, có mấy nhà có xe riêng chứ?
Lý Ngọc Lập lịch sự hỏi lại: “Đồng chí, ông có biết không?”
Lưu Tam Căn mấp máy môi, còn chưa kịp nói thì một đứa trẻ đã nhanh nhảu giơ tay:
“Cháu biết! Cháu dẫn mọi người đi!”
Cùng lúc đó, mấy đứa trẻ khác cũng chạy về nhà họ Tô báo tin.
Không phải dân làng đột nhiên nhiệt tình với nhà họ Tô đâu. Chỉ là hôm nay, đoàn người của Tô Tầm thực sự làm họ choáng ngợp. Khiến họ nhất thời quên hết những điều không ưa trước đây, chỉ còn tò mò và muốn chạy theo xem cho rõ.