Con đường nhỏ trong thôn tối đen như mực nhưng may mà Tô Dĩnh nhắm mắt cũng có thể tìm thấy nhà, đi trong đêm tối không thành vấn đề.
Ở thôn Thanh Sơn những năm 70 không có thứ gọi là đèn đường.
Thôn Thanh Sơn khá xa xôi, điện bắt đầu có khoảng năm năm sau nhưng cũng không ổn định, đến thập niên 90 mới có điện đầy đủ.
Lúc này trên con đường nhỏ không có ai, ngay cả chó hoang cũng về ổ rồi, may mà Tô Dĩnh chạy nhanh, không lâu sau đã thấy ánh sáng vàng ấm áp yếu ớt, là mẹ cô, Lưu Lan Hương đang cầm đèn dầu đứng ở cửa đợi cô.
Lưu Lan Hương có chút lo lắng nói: "Con bé này, nói thì phải đi về đúng giờ chứ, sao đi lâu thế, mẹ định mặc áo đi tìm con rồi!"
Tô Dĩnh lao vào lòng mẹ làm nũng: "He he, nhị bá cứ muốn dạy dỗ con, nói con chắc chắn là đi... chỗ nào đó."
Haizz, cô không thể nói "mẹ, nhị bá vừa khóc đấy" được, giữ thể diện cho người lớn thật khó.
Lưu Lan Hương mạnh tay đập lên lưng Tô Dĩnh, thật ra cũng không đau lắm, chỉ là nhìn tay mạnh thôi: "Nhị bá nói đúng, lần sau còn dám dẫn em đi lung tung nữa không..."
Hai mẹ con dắt nhau vào sân, Lưu Lan Hương cài then cổng lớn, Tô Dĩnh nhìn thấy rèm rơm trong bếp đã được mẹ làm xong, dày và nặng, gió nhỏ không thể thổi bay.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play