Tô Dĩnh như bà cụ non đưa cháu đi khám bệnh, kể tỉ mỉ tình hình của Tô Dụ mấy ngày qua, sau đó còn nói thêm những suy đoán của cô từ kiếp trước.
Lưu lão đầu nghe xong, chỉ đáp một tiếng "ừ", cuối cùng cũng rời mắt khỏi con gà mái già, chậm rãi tiến lại bắt mạch.
Lưu lão đầu nhắm mắt bắt mạch, Tô Dĩnh cũng không dám nói bừa, chỉ đứng im bên cạnh.
Một lát sau, Lưu lão đầu buông tay bắt mạch, miệng thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.
Nghe thấy tiếng thở dài đầy bi ai và bất lực đó, trái tim Tô Dĩnh như rơi xuống đáy vực, xong rồi xong rồi, em trai cô không cứu được sao! Cô đã nói mà, kiếp trước em trai cô cũng mất vào mấy ngày này. Trời ơi, bây giờ phải làm sao đây...
Tô Dĩnh rụt rè hỏi: "Lão thần y, em trai cháu... còn cứu được không?"
Lưu lão đầu mở mắt: "Cái gì mà còn cứu hay không? Em trai cháu chỉ là cơ thể yếu, tiêu chảy là do cơ thể thải độc, mai sẽ không sao nữa, nhưng từ khi sinh ra đã yếu, sau này cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, cho nó chạy nhảy trên núi, sông, qua bảy tám tuổi là khỏe mạnh rồi."
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh nắm chặt tay không dám buông, thử hỏi tiếp: "Vậy vừa rồi ông thở dài là vì..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT