"Ai, con cái đều là nợ nần." Cha Giản húp mấy ngụm đem cháo húp hơn phân nửa, sau đó mới buông chén gắp mấy miếng dưa muối ăn rồi tiếp tục nói: "Em cả của con không chịu gả đến nhà họ Tưởng."

"A?" Không chỉ có Giản Thiết Đống mà ngay cả Triệu Tú Cúc cũng bị kinh hãi, thiếu chút nữa đã bị trứng gà ở trong miệng làm cho bị nghẹn.

Hôn sự này cũng đã định ra hơn mười năm, từ sớm không chịu nói rõ ràng, để đến hiện tại chuyện đã đến trước mắt lại đổi ý? Cô xem đây là một trò đùa sao?

"Được rồi, mặc kệ những thứ đấy ăn cơm trước đi." Người đứng đầu một nhà đã lên tiếng, hai vợ chồng cũng không dám hỏi nhiều nữa chỉ biết yên lặng húp cháo ăn cơm.

Lúc Lưu Thúy Vân bưng chén cháo còn đến hơn một nửa cháo đi ra, cha Giản nhìn thấy liền nhíu mày: "Sao lại ăn ít như vậy?"

"Không có biện pháp, đây vẫn là tôi dỗ dành thật vất vả lắm mới uống được một chút như vậy đấy, cũng may đã ăn hết trứng gà."

Lưu Thúy Vân đổ phần cháo còn lại vào bát của con trai rồi tự mình bưng bát bắt đầu húp cháo.

Chờ người một nhà đều đã ăn xong Lưu Thúy Vân mới hướng mắt nhìn về phía phòng của con gái lớn, do dự có nên gọi người ra ngoài ăn cơm hay không nhưng cuối cùng lại cảm thấy để cô đói một bữa cũng tốt, để cho cô nhớ lâu một chút, nghĩ xong lập tức bưng chén cháo còn lại trên bàn mang vào phòng bếp.

Giản Phương Phương ở trong phòng ngây người một ngày, đến tối cũng không ra ăn cơm, Giản Thiết Đống muốn gọi người ra ngoài ăn cơm liền bị Lưu Thúy Vân ngăn lại.

"Đừng lo lắng cho nó nữa! Cho rằng mình là tiểu thư nhà giàu có hay sao, đến ăn một bữa cơm còn muốn ba thúc bốn mời, sao không nghĩ đến sau này khi lập gia đình cơm đều phải tự mình làm đấy, bà đây cũng không thể đi theo sang bên đó hầu hạ nó cả đời!"

Đợi đến buổi tối hai vợ chồng trở về phòng mình, Giản Thiết Đống vừa sờ bụng phồng lên của vợ vừa nhíu mày nghĩ đến hôn sự của em cả và nhà họ Tưởng, hiện tại việc đã đến như thế không biết cha mẹ tính toán như thế nào?

"Thiết Tử, anh nói xem em cả đang náo loạn cái gì? Tưởng Phong kia vốn không tệ, điều duy nhất không tốt chính là anh ta làm lính cho nên về sau không tránh khỏi vợ chồng bên cạnh nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều. Nhưng người ta lương cao có thể kiếm được nhiều tiền, nghe nói mỗi năm tiền gửi về nhà đều đến hơn mấy trăm, năm trước còn gửi cho trong nhà xây nhà ngói mới.”

 “Tuy gả qua bình thường sẽ không có chồng ở bên cạnh nhưng không cần lo ăn không lo uống, so với những tên đàn ông khác cả ngày ở nhà lại để cho vợ đi làm nuôi ăn thì tốt hơn nhiều. Cha mẹ nhà họ Tưởng nghe nói cũng không phải người khắc nghiệt, anh chị cũng đều hiền lành, em cả rốt cuộc có chỗ nào không hài lòng?"

"Em gái lớn đọc nhiều, anh nghe nói người đọc sách đều suy nghĩ nhiều chuyện cùng chúng ta nghĩ không giống nhau." Giản Thiết Đống kỳ thật cũng không rõ trả lời.

Nếu nói lý do là không muốn, thì mấy năm trước lúc em cả mười bảy mười tám tuổi sao lại không thấy cô nháo không muốn? Cố tình đến bây giờ sắp kết hôn mới ầm ĩ không gả.

Triệu Tú Cúc nhịn không được bĩu môi: "Em chỉ muốn nói em gái lớn đúng là đã bị mẹ chiều đến hư hỏng rồi, thân ở trong phúc lại không biết phúc, không biết cái gì mới là tốt, anh nói xem trong lòng em ấy có phải vẫn còn nhớ đến người kia hay không?"

Triệu Tú Cúc bỗng nhiên nói một câu như vậy, Giản Thiết Đống trong lúc nhất thời một mảnh rối loạn không hiểu, cái gì mà còn nhớ người kia? Người kia là người nào?

Ngẩn người một hồi lâu, Giản Thiết Đống mới bình tĩnh lại mà hỏi vợ mình: "Vợ em đang nói cái gì thế? ”

"Anh không biết sao?" Triệu Tú Cúc kỳ quái liếc anh một cái, bất quá chuyện này cũng không có gì là không thể nói với chồng.

Triệu Tú Cúc ngồi dậy một chút, dựa vào gối đầu nói: "Chính là mấy năm trước, khi đó em còn chưa gả đến nhà các anh không phải có mấy thanh niên trí thức về nông thôn sao, một nhóm người trí thức kia có khoảng hai mươi người đọc sách, dáng vẻ lịch sự trắng trẻo, đeo mắt kính, không có việc gì làm là lại thích ngồi ở trên mặt đất ngâm thơ, trong đó có một người hình như gọi là gì đó em cũng không nhớ rõ.

Chỉ nhớ rõ lúc đó có rất nhiều cô gái nhỏ khi không có việc gì làm là sẽ đến gần bên cậu ta, bên trong đám người đấy không phải có em cả sao? Em thấy rất rõ, em cả thật sự thích thanh niên trí thức kia, về sau em còn nghe người khác nói qua là đã bắt gặp thấy em cả cùng thanh niên trí thức kia ở sau lưng mọi người nói chuyện thân thiết với nhau."

Triệu Tú Cúc nói xong liếc mắt nhìn chồng nhíu mày: "Trước giờ em vẫn nghĩ, chuyện em cả mấy năm nay đến tuổi cập kê nhưng vẫn không muốn lập gia đình là vì em ấy đang chờ nhà họ Tưởng, nhưng hiện tại nhà kia muốn kết hôn em cả lại không muốn gả liền cảm thấy có phải trong lòng em ấy vẫn còn nhớ đến thanh niên trí thức kia hay không? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play