Còn lại mấy lời cuối Lưu Thúy Vân vẫn là không nỡ nói ra miệng, con gái nhỏ thân thể kém như vậy căn bản là không thể sinh con được , làm gì có nhà ai lại đồng ý cưới một người vợ không thể nối dõi tông đường.
"Được rồi, chuyện của con gái nhỏ sau này lại nói, hiện tại hôn sự với nhà họ Tưởng rốt cuộc nên làm sao bây giờ? Con gái lớn nếu thật sự không muốn gả ép buộc dưa sẽ không ngọt, chỉ có thể cùng nhà họ Tưởng bên kia nói chuyện lại một chút, đem sính lễ trả trở về hôn sự này đành phải huỷ bỏ mà thôi."
"Hủy bỏ? Không được, tôi không đồng ý! Nhà họ Tưởng có điều kiện rất tốt, lễ vật cũng phong phú, hơn nữa con gái lớn đã hai mươi hai tuổi, không có nhà họ Tưởng xung quanh đàn ông hợp tuổi đều đã thành hôn, chỉ còn mấy người nhỏ hơn con bé, còn có nhà nào có thể gả con bé sang đây? Chẳng lẽ gả cho những tên góa vợ sao?"
Lưu Thúy Vân suy nghĩ một chút, trong lòng một mảnh hoảng loạn cảm thấy mình không thể để cho con gái lớn tiếp tục làm bậy như vậy nữa, hôn sự này không thành cũng phải thành.
"Cha nó, hôn sự này nhà họ Tưởng liên tục gấp gáp thúc giục, sính lễ hôm nay cũng đã đưa tới rồi, qua hai ngày nữa sẽ đến rước dâu vào cửa, hiện tại từ hôn sẽ làm cho người ngoài chê cười, nhà họ Tưởng bên kia cũng sẽ không còn mặt mũi, để tôi đi khuyên nhủ con bé."
"Được không? Đừng để đến lúc đó lại phát sinh chuyện như hôm nay, ngày hôm đó nếu không đón được nàng dâu làm cho nhà họ Tưởng bên kia mất mặt, chuyện kết thân này nhất định sẽ thành kết thù đấy." Cha Giản cảm thấy không đáng tin nói, chuyện này không kéo dài được nữa đâu bằng không làm không tốt thành kẻ thù với nhau thì không tốt.
"Ông đừng lo nữa, đây là do con gái không hiểu chuyện tôi sẽ khuyên nó thật tốt." Nếu thật sự không được, đến lúc đó cho dù có phải trói cũng phải đưa nó đến nhà họ Tưởng, chờ về sau con gái sẽ tự hiểu những điều người làm mẹ như bà làm đều là vì tốt cho cô.
…
Lưu Thúy Vân dùng tro dập tắt lửa bên trong lò bếp rồi đứng dậy mở nắp nồi ra, một luồng khói trắng ngay lập tức toát ra mang theo mùi vị ngọt ngào của khoai lang.
Thời kì này nông thôn ăn được bột mì cùng lương thực tinh không được mấy nhà, đa số đều là các loại lương thực phụ như khoai lang, hạt ngô, bánh bột ngô, nhà họ Giản vẫn là cùng người trong thôn giống nhau điều kiện gia đình không được tốt.
Thậm chí so với nhà mọi người còn có phần tệ hơn, lương thực phụ bên trong nhà hết một nữa đã là trấu ăn vào thật sự có phần không nuốt nổi.
Lưu Thúy Vân đem bánh ngô trong nồi gắp vào sọt nhỏ, sau đó múc cháo vào mấy cái bát rồi vớt quả trứng gà duy nhất ở dưới đáy nồi ra, bên ngoài con trai cùng con dâu cũng vừa đúng lúc trở về.
Giản Thiết Đống cầm bình sứ đến phòng bếp múc nước ấm, rồi đem cho vợ Triệu Tú Cúc rửa tay rửa mặt.
Lưu Thúy Vân đem cơm bưng đi đến nhà chính, nhìn về phía con trai đang rửa tay rửa mặt đứng lại hỏi: "Hoa màu bên trong ruộng phát triển thế nào?"
Giản Thiết Đống rửa sạch xong vừa hắt nước vào vườn ray trong sân vừa trả lời: "Phát triển rất tốt, chờ qua mùa tuyết rơi năm sau thu hoạch hẳn là không tệ."
"Vậy là tốt rồi, nhanh chóng thu dọn xong rồi vào nhà ăn cơm, Tú Cúc mau vào nhà sưởi ấm, chạy một chuyến ra ruộng rồi đừng ở ngoài chịu lạnh nữa."
Con dâu Triệu Tú Cúc hiện tại mang thai đã bốn tháng, cái thai hiện tại vừa mới ổn định, đối với đứa cháu đầu tiên trong nhà này Lưu Thúy Vân rất coi trọng bình thường cũng không cho con dâu làm việc gì nặng nhọc, hôm nay bởi vì cô nói rằng ở nhà quá buồn bực cho nên Lưu Thúy Vân mới cho phép con trai dẫn cô đến hai đầu bờ ruộng đi dạo.
Triệu Tú Cúc trả lời một tiếng, xong hết mọi việc liền vào trong phòng bưng cháo cho ấm tay.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống bàn cơm, Giản Thiết Đống mới nhìn đến đống đồ vật ở trong góc.
"Kia là lễ vật nhà họ Tưởng đưa tới cho em cả sao?"
"Ừm." Cha Giản gật đầu bắt đầu buồn bực ăn cơm, bên kia Lưu Thúy Vân cũng xụ mặt bưng một chén cháo nhỏ lại thêm nửa quả trứng gà đưa cho con gái nhỏ ở trong phòng.
Triệu Tú Cúc thấy mẹ chồng như vậy rất nhanh đã ý thức được có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng phận làm con dâu cô cũng không dám nhiều lời mà hỏi cho nên nhanh chóng dùng khuỷu tay chạm vào Giản Thiết Đống, Giản Thiết Đống hiểu ý húp một ngụm cháo xong liền ngẩng đầu hỏi cha mình: "Cha, nhìn mẹ hình như có chút mất hứng phải không? Là do nhà họ Tưởng bên kia yêu cầu thêm điều kiện gì sao? Còn có tại sao em cả lại không ra ngoài ăn cơm?"
Ngoại trừ hôn sự với nhà họ Tưởng, anh bây giờ cũng nghĩ không ra được gần đây có chuyện gì có thể làm cho mẹ không vui, mà đến em cả cũng không chịu ăn cơm.
Giản Thiết Đống hôm nay đưa vợ về nhà mẹ đẻ cùng nhau ăn cơm tối xong mới trở về, cho nên ban ngày trong nhà đã xảy ra chuyện gì anh đúng là không biết rõ.