Thấy Lâm Viễn Thu dắt bạn đồng học về nhà, mà tiểu tử này lại còn là cháu gọi Chu phu tử bằng thúc công, cả nhà đương nhiên là tiếp đón vô cùng nồng hậu.
Tới bữa tối, Chu Tử Húc lần đầu cảm nhận được cái gọi là không khí gia đình.
So với quy củ “ăn cơm không nói chuyện” ở nhà mình, nhà họ Lâm lúc ăn rõ ràng là thoải mái hơn nhiều. Không tin ngươi nhìn đó, mấy vị trưởng bối thi thoảng trò chuyện đôi câu, nào là năm nay ruộng đất thu được bao nhiêu, so với năm ngoái thì hơn kém ra sao…
Thấy Lâm tổ phụ ôm bát cơm lớn, ăn từng miếng gọn gàng sạch sẽ, Chu Tử Húc như bừng tỉnh: e là đã hiểu vì sao tổ phụ tổ mẫu nhà mình cứ than ăn cơm không ngon rồi.
Chẳng phải do tuổi cao nên kém ăn đâu, mà là vì không khí lúc ăn quá đỗi nặng nề ấy chứ.
Nói ra cũng ngán, cứ hễ cầm bát lên là miệng không được nói nửa câu, nói một câu là ăn mắng là cái chắc.
Chưa kể, ăn cơm nhai rau mà phát ra tiếng một chút là cũng bị mắng mất phép tắc, chẳng thoải mái gì sất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT