Đã gọi là nghỉ vụ mùa thì đương nhiên phải về nhà phụ làm đồng, thu hoạch lúa mạch rồi.
Thành ra lần này Lâm Viễn Thu về nhà, cũng chẳng mang theo nhiều giấy Tuyên để vẽ, chỉ định chờ lúc ngoài đồng tạm rảnh thì lại hí hoáy vài bức.
Giờ tranh của hắn vẫn chủ yếu là thuỷ mặc sơn thuỷ. Nói cho ngay, tranh của hắn bán được là nhờ cái khí khái phóng khoáng, nét bút tự do không ràng buộc của lối đại ý sơn thuỷ. Khác hẳn với loại công bút tỉ mỉ, mềm mại, nhu hoà.
Thời buổi này, mấy ông văn nhân đều chuộng cái vẻ hào sảng, tự do. Tranh tinh xảo nét nhỏ nhìn mãi cũng chán, tự dưng thấy một bức vài nét đã lột tả được phong cảnh núi non chập chùng, ai mà chẳng thấy hay ho, tiếc chẳng thể mang về làm của riêng cho được.
Thế nên hắn cũng tính sẵn, tranh thủ lúc thiên hạ còn mê mẩn tranh mình, phải gom cho được ít bạc đã.
Tính sương sương, trong quyển Luận Ngữ của hắn giờ đã kẹp gần bốn mươi lượng bạc ngân phiếu rồi.
Hắn đã nghĩ kỹ, lần này dù có đậu tú tài hay không, mấy năm tới cũng chưa định thi tiếp, trước tiên là phải bồi dưỡng lại mớ kiến thức cho vững chắc, tích thêm ít trải nghiệm đã.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT