Một câu nói của Lâm Viễn Thu chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, khiến cả nhà đang ngồi trong chính sảnh đều ngẩn người tại chỗ.
Người phản ứng đầu tiên lại là Chu thị. Bà chẳng phải kẻ hồ đồ, tất nhiên hiểu rõ tiểu chất nhi của mình giờ muốn đi thi viện là vì cái gì. Bà cảm động đến nỗi không nhịn được, ngồi đó mà vừa khóc vừa thút thít.
Lâm Lão đầu và Ngô thị khoé mắt cũng có chút ươn ướt, hai ông bà trong lòng biết rõ ý định của tiểu tôn tử.
Phu thê hai người đều vô cùng vui mừng, nghĩ lại mấy đứa nhỏ nhà mình đứa nào cũng nặng tình nặng nghĩa, huynh đệ tỷ muội biết thương yêu giúp đỡ lẫn nhau, đúng là điều tốt lành hết mực.
Lâm Tam Trụ với Phùng thị cũng khỏi nói, tự nhiên là vui đến nỗi suýt nở cả hoa trên mặt, nhi tử mình mà biết nghĩ cho đại tỷ, vậy hẳn là đứa có lòng có dạ rồi.
Lâm Tam Trụ thì khỏi phải nói, đang tranh thủ dịp này mà tự thổi phồng bản thân một trận: cún nhỏ nhà ta quả nhiên giống ta như đúc hệ hệ hệ!
Cảm động còn có cả Lâm Nhị Trụ và Lưu thị. Hai người bọn họ cũng có nữ nhi đấy thôi, có một đứa đệ đệ như vậy biết lo nghĩ cho tỷ tỷ vậy thì ngày sau Xuân Tú nhà bọn họ hẳn cũng sẽ có phúc phận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT