Chờ đến khi ăn xong bữa cơm chiều, Lâm lão đầu mới tỉnh rượu sau một giấc ngủ say.
Nhớ tới chuyện vui trong ngày, ông cứ thấy có nhiều điều muốn dặn dò người trong nhà. Khổ nỗi đầu óc vẫn còn lơ mơ nghĩ mãi mà chẳng nhớ ra nổi phải nói gì.
Ngô thị thì lại lôi chuyện không được gọi nhũ danh của Viễn Thu ra lải nhải:
“Về sau không ai được gọi là Chó Con nữa nghe chưa? Không nghe thấy hai vị sai nha kia miệng một tiếng ‘đồng sinh lão gia’, hai tiếng cũng ‘đồng sinh lão gia’ sao? Lỡ mà để họ biết đồng sinh lão gia nhà ta có cái tên tục như Chó Con, chẳng phải thành... Chó Con lão gia rồi sao!”
Nói đoạn, Ngô thị còn cố tình trừng mắt lườm đứa con út một cái, ý tứ trong mắt rõ rành rành. Trong nhà thì chỉ có lão Tam là hay quên miệng, nếu lần sau còn để bà nghe thấy nữa, nhất định phải lôi ra dạy dỗ một trận.
Chó Con lão gia?
Lâm Tam Trụ đáp, “Nương, nương yên tâm, không ai gọi vậy đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT