Quán trọ này nhỏ bé, trang trí cũ kỹ, khắp nơi ám đầy mùi dầu mỡ. Cách đó không xa, tiếng sóng biển rì rào vang lên, hòa lẫn với những âm thanh rùn giường từ căn phòng bên cạnh.
Tường của quán trọ quá mỏng, gần như không có khả năng cách âm. Những gã đàn ông ngoại quốc trong phòng bên không biết đang "chiến đấu" cái gì, nhưng dù Tông Nguyên đã ăn xong bữa khuya, âm thanh vẫn chưa dừng lại.
Tông Nguyên vỗ tường nhắc nhở người phòng bên nói nhỏ lại. Trong căn phòng nhỏ này, những vật dụng tiện lợi duy nhất có thể tìm thấy chỉ là áo mưa, giống như một kẻ nghèo khổ chỉ còn lại chút tiền lẻ, còn cái quán trọ tồi tàn này thì chỉ còn lại những chiếc áo mưa bỏ quên.
Điện thoại vẫn im lặng, không có tin tức gì.
Tông Nguyên mở danh bạ ra xem, nhưng dù có liên lạc với ai đi nữa, người nhanh nhất cũng phải đến đây vào ngày mai. Vì vậy, hắn quyết định tự mình vượt biển về nước.
Một là để tránh làm kinh động đến đối phương, khiến cho Đại thiếu có cơ hội nội ứng ngoại hợp. Hai là vì hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng.
Giống như 0046 đã nói, tự mình hoàn thành nhiệm vụ càng tốt, phần thưởng nhận được càng nhiều. Đến lúc đó, hệ thống cũng có thể kéo dài thêm mạng sống cho anh trai hắn. Nếu cứ dựa dẫm vào người khác để hoàn thành nhiệm vụ, chẳng khác nào lãng phí một thế giới nhiệm vụ quý giá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT