Tông Nguyên càng ngày càng được hoan nghênh hơn. Trong ngăn kéo của hắn, thư tình chất đầy, chỉ cần chạm nhẹ là có thể rơi vãi khắp nơi. Phó Tân nhìn hắn ôm cả một ngăn thư tình rồi không chút lưu tình ném thẳng vào thùng rác.
Phó Tân xoa xoa lòng bàn tay, hỏi:
"Cậu không xem à?"
Tông Nguyên xoa trán, vẻ mặt đau đầu:
"Nếu đọc từng bức, hôm nay tớ chắc khỏi về nữa."
Phó Tân nhìn vào ngăn kéo của hắn, phát hiện còn một lá thư tình màu hồng phấn bị sót lại phía dưới. Hắn đưa tay lấy ra, dưới ánh mắt chăm chú của Tông Nguyên, thẳng tay ném nó vào thùng rác, nói:
"Không thể bên trọng bên khinh."
Khóe mắt Tông Nguyên giật giật, thầm nghĩ: Thành ngữ còn có thể dùng theo cách này sao?
Giờ học lịch sử trên bục giảng khiến người ta buồn ngủ. Tông Nguyên nhìn chằm chằm Phó Tân rồi nói:
"Phó Tân," hắn chỉ vào tóc cậu: "Cậu không hợp với kiểu tóc này."
Phó Tân nhìn mái tóc lộn xộn của mình, hỏi:
"Vậy tớ hợp với kiểu nào?"
Tông Nguyên mạnh tay kéo ghế lại gần Phó Tân, tay trái giữ chặt cằm hắn, tay phải không chút khách khí vén gọn những sợi tóc hơi dài lên. Khuôn mặt Phó Tân cứ thế lộ ra hoàn toàn.
Tông Nguyên nhếch môi, nhìn trái nhìn phải rồi cười xấu xa:
"Nhìn cũng không tệ."
Phó Tân chăm chú nhìn nụ cười nhếch mép của hắn, tay nắm lấy cổ tay Tông Nguyên, thấp giọng nhắc nhở:
"Nghe giảng bài đi."
Tông Nguyên nhướng mày, còn chưa kịp nói gì thì thầy giáo đã gọi tên hắn. Vị thầy giáo với gương mặt đầy nếp nhăn, bộ râu rậm, vẻ mặt đầy bất mãn:
"Em đang làm gì đó? Mau trả lời câu hỏi này."
Tông Nguyên lười biếng đứng lên, uể oải đáp:
"Thầy giáo, em chọn C."
Phó Tân liếc nhìn đề bài, giọng điềm tĩnh:
"Đây là câu hỏi điền vào chỗ trống."
Hôm nay là thứ sáu, không có tiết tự học buổi tối. Tông Nguyên đứng chờ Phó Tân thu dọn đồ đạc, chậm rãi hút điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ. Xung quanh có không ít người đi lại, nhưng ánh mắt đặt trên người hắn chưa bao giờ ít đi.
Cửa lớp xuất hiện một nữ sinh trang điểm nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha. Cô dò hỏi:
"Tông Nguyên có ở đây không?"
Người phía trước nghe vậy liền chỉ về phía cuối lớp:
"Ở kia, hàng ghế cuối cùng."
Nghe thấy tên mình, Tông Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy nữ sinh ấy cầm trong tay một phong thư màu hồng phấn, hương nước hoa trên người cô ta tỏa ra nồng nặc đến mức có thể bay xa cả chục mét.
Những người vốn định rời đi cũng dừng bước, buông cặp sách xuống, chuẩn bị xem kịch hay.
Tông Nguyên ngồi đó, không chút bận tâm, lặng lẽ hút thuốc.
Nữ sinh đi tới trước mặt hắn, ánh mắt long lanh:
"Tông Nguyên, tớ thích cậu. Cậu có thể làm bạn trai tớ được không?"
Phó Tân khẽ cau mày, chóp mũi khẽ giật giật vì bị hương nước hoa làm sặc, không nhịn được mà hắt xì mấy cái.
Tông Nguyên thở dài một hơi, giọng điệu bình thản:
"Đồng học, cậu làm bạn cùng bàn của tớ bị sặc rồi."
Nụ cười trên gương mặt nữ sinh thoáng chững lại.
Phó Tân đã đeo cặp sách lên vai, đứng ở cửa sau chờ hắn, đôi mắt đen nhánh không chớp lấy một lần, lặng lẽ quan sát.
Tông Nguyên nhìn nữ sinh trước mặt, hời hợt nói:
"Tớ không thích cậu."
Nữ sinh sững sờ, trong tay vẫn còn nắm chặt lá thư tình:
"Cậu không thử thì sao biết không thích?"
Tông Nguyên nhếch môi cười khẽ, vẻ mặt như suy nghĩ:
“Cậu nói cũng có lý."
Phó Tân nắm chặt quai cặp sách, đôi mắt không rời khỏi hắn.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi Tông Nguyên biến mất, giọng điệu lãnh đạm hơn:
"Tiểu học muội, lo học hành cho tốt đi. Cậu đã đủ tuổi chưa?"
Lúc không cười, đôi mắt phượng sắc bén của hắn trông vô tình đến đáng sợ:
"Lão tử không có hứng thử."
"Bịch!"
Nữ sinh tức giận ném mạnh phong thư vào người hắn, sau đó quay người bỏ đi.
Không gian im lặng vài giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự náo nhiệt thường ngày.
Tông Nguyên nhặt phong thư lên, còn chưa kịp làm gì thì Phó Tân đã rút nó khỏi tay hắn, lạnh nhạt nói:
"Đi thôi."
Tông Nguyên đứng dậy, sờ cằm:
"Tớ có phải cự tuyệt hơi tàn nhẫn không?"
Phó Tân đi bên cạnh hắn, hơi thở quen thuộc vây quanh. Hắn cụp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Không hề tàn nhẫn."
Tông Nguyên cười ha hả, vòng tay ôm lấy bờ vai của Phó Tân, ghé sát tai hắn:
"Bé ngoan."
Phó Tân cảm giác cả người tê dại trong thoáng chốc.
Mang theo cảm giác tê dại đó, hắn về đến nhà.
Cửa nhà khép hờ, ổ khóa đã bị mở.
Phó Tân hoàn hồn, đẩy cửa bước vào.
Bên trong là một người đàn ông say khướt, đang lục lọi đồ đạc khắp nơi. Nghe thấy tiếng động, ông ta quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ dữ tợn:
"Thằng nhãi! Tiền đâu? Đưa tiền đây!"
Phó Tân im lặng đi vào, kéo từ dưới giường ra một chiếc hộp sắt cũ.
Ông ta như con thú đói vồ lấy chiếc hộp, mở ra xem, bên trong chỉ có mấy tờ tiền lẻ cùng vài đồng xu.
Vẻ mặt ông ta vặn vẹo, tức giận gầm lên:
"Mày đang đùa tao đấy à?!"
Phó Tân giọng điệu bình thản, không chút cảm xúc:
"Đây là toàn bộ tiền trong nhà."
"Bịch!"
Chiếc hộp bị ném mạnh xuống sàn, lăn lóc vài vòng.
Người đàn ông nghiện ngập đi qua đi lại, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng dừng trên chiếc cặp sách của Phó Tân.
Ông ta vươn tay giật lấy cặp sách, lục lọi bên trong, giọng điệu thô lỗ:
"Mày còn giấu tiền đúng không? Lấy ra đây!"
Phó Tân vẫn bình tĩnh nhìn ông ta, tay bất giác chạm vào túi áo khoác đồng phục.
Cha hắn phát hiện động tác này, cười lạnh:
"Giấu cái gì trong đó? Đưa đây mau!"
Phó Tân đẩy mạnh tay ông ta ra, ánh mắt lạnh lẽo:
"Cút."
Ánh mắt cậu lạnh lẽo, như thể ai đó vừa chạm vào vảy ngược của mình.
“Đừng cmn chạm vào người tớ!”
Cậu rút ra trong túi một quyển sổ phác thảo: “Nhìn đi, không có tiền.”
Người đàn ông nhìn cậu, đôi mắt đỏ bừng, còn cậu cũng lạnh lùng nhìn lại, ôm chặt cuốn sổ như con sói nhỏ sẵn sàng cắn chết kẻ địch.
Bên ngoài có tiếng hàng xóm vọng vào: “Bên trong có ai không? Giữ yên lặng một chút đi!”
Người đàn ông hít sâu mấy hơi, vội nhặt hết chỗ tiền lẻ trên đất rồi chạy ra ngoài.
Căn phòng nhỏ lại trở về với sự tĩnh lặng.
Phó Tân ngồi bệt xuống đất, nhìn quanh căn phòng vốn sạch sẽ giờ đã trở nên bừa bộn. Cậu ôm đầu gối, vùi mặt vào cánh tay. Một lúc sau, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã trở lại vẻ bình thản.
Cậu mở cuốn sổ phác thảo ra, ở trang cuối có một hình tròn được vẽ bằng khói thuốc.
Đó là nét vẽ của Tông Nguyên.
Phó Tân ghé sát vào, hít nhẹ một hơi. Mùi hương quen thuộc bao bọc lấy cậu, giống như Tông Nguyên đang ở ngay bên cạnh.
Tông Nguyên cau mày, đột ngột ngồi bật dậy trên giường.
0046 hoảng hốt: “Sao thế? Gặp ác mộng à?”
Tông Nguyên xoa xoa thái dương, giọng nghiêm túc: “Tớ cứ có cảm giác mình quên mất chuyện gì đó…”
0046: “Có thể có chuyện gì chứ… Ấy khoan! Nhớ ra rồi! Phó Tân hôm nay bị đánh trên đường!”
Còn chưa dứt lời, Tông Nguyên đã lạnh mặt, vội vàng mang giày, khoác áo rồi lao xuống lầu.
“Chết tiệt!”
Phó Tân vừa dọn dẹp xong căn phòng, rút từ dưới bồn rửa một chai nhựa đầy tiền xu, lấy vài đồng rồi mang rác đi vứt nhân tiện mua đồ ăn.
Tông Nguyên chạy motor, trang bị mũ bảo hiểm kín mít:
“Ở đâu?”
0046 chỉ đường cho hắn, Tông Nguyên lao xe như điên qua, căn bản không quan tâm đến dòng người xung quang
0046 sợ xanh mặt: “Tông Nguyên! Cẩn thận một chút đi!”
Quãng đường hơn mười phút, anh chỉ mất vài phút để đến nơi. Không chút chần chừ, anh ném mũ bảo hiểm lên xe, sải bước dài về phía con hẻm xảy ra chuyện.
Nhưng khi đến nơi, trong hẻm chẳng có ai cả.
“Chết tiệt!” Anh đá mạnh vào tường, bực bội: “Cmn người đâu rồi?!”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Phó Tân chạy vội vào hẻm, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn ra sau.
Nhưng bỗng cậu bị một bàn tay giữ lại.
Hơi thở cậu khựng lại, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc:
“Phó Tân, là tớ.”
Tông Nguyên!
Phó Tân nắm lấy tay hắn, tim bỗng nhiên trầm xuống như rơi vào đáy biển. Cậu thấp giọng, gấp gáp:
"Chạy mau!"
Tông Nguyên cùng 0046 đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhếch môi cười khinh thường:
"Chạy cái gì? Tớ đến đây là để dạy dỗ bọn chúng."
Hắn kéo Phó Tân ra sau lưng, giọng điệu lười biếng:
"Đứng qua một bên chờ."
Những tên côn đồ đuổi theo Phó Tân chạy vào con hẻm nhỏ, vừa vào liền thấy Tông Nguyên đứng đó, vẻ mặt như đã chờ sẵn từ lâu.
Hắn liếc mắt nhìn bọn chúng, nhếch môi cười đầy ẩn ý:
"Các anh em, cuối cùng cũng đến rồi à?"
Nhóm côn đồ đột nhiên có một dự cảm không lành.
Chỉ vài phút sau, những tiếng r*n rỉ đau đớn vang lên trong con hẻm. Khi mọi thứ kết thúc, Tông Nguyên kéo Phó Tân ra ngoài, dáng vẻ vẫn nhàn nhã như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phó Tân đột nhiên kéo tay hắn, khẽ nói:
"Chờ đã."
Cậu quay lại, ngồi xổm xuống bên tên côn đồ cầm đầu, lục trong túi hắn và lấy ra một thứ nhỏ xíu.
Tên đó cố gắng trợn mắt nhìn, cơ thể run lên bần bật. Trong tay Phó Tân là một con dao rọc giấy.
Một tên trong đám yếu ớt lên tiếng:
"Là Tú Tú... chính cô ta bảo bọn tao đến."
Phó Tân nhìn chằm chằm vào lưỡi dao nhỏ trên tay, suy nghĩ một chút rồi cúi đầu, chậm rãi nói:
"Vậy thì về nói với cô ta, bảo rằng tớ và Tông Nguyên đang ở bên nhau, và các người chưa hề động tay động chân."
Tên côn đồ lập tức gật đầu lia lịa.
Khi Phó Tân quay lại, Tông Nguyên đang nhàm chán đá một viên đá nhỏ.
"Sao thế?"
"Đi hỏi xem ai đứng sau chuyện này."
Tông Nguyên bật cười, nhìn cậu từ trên xuống dưới đầy vẻ đánh giá:
"Chỉ bằng cái thân hình gầy gò này của cậu mà muốn hỏi ra sự thật à? Ngoan ngoãn đi theo tớ, học tập thật tốt là được rồi, mấy chuyện khác cứ để tớ lo."
Hắn lười biếng giơ tay ra:
"Đưa đây."
Phó Tân ngoan ngoãn đưa con dao rọc giấy trong túi cho hắn.
Tông Nguyên liếc qua, tùy tiện ném vào túi quần, cười khẽ:
"Nhóc con."
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, pha chút ôn nhu khiến người khác không kiềm chế được mà sa vào.
Phó Tân vô thức động ngón tay, thấp giọng hỏi:
"Sao cậu biết tớ ở đây?"
Tông Nguyên đang đi phía trước, nghe vậy thì quay đầu lại, nhướng mày, cười mỉm:
"Bởi vì chúng ta..."
Hắn chạm nhẹ vào ngực Phó Tân, cười bí hiểm:
"Tâm linh tương thông mà."
Nơi hắn chạm vào, tim Phó Tân bỗng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chạy đến gặp người vừa điểm vào nó.
Cậu ngây ngốc ngước nhìn hắn.
Tông Nguyên bật cười, dùng ngón tay thon dài nâng cằm Phó Tân lên, khóe môi cong cong:
"Sao thế?"
"Bị tớ mê hoặc rồi à?"
Phó Tân vội vàng gạt tay hắn ra, liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt né tránh:
"Không có."
Tông Nguyên hừ một tiếng, vẻ mặt vui đùa:
"Xem ra sức hút của tớ vẫn chưa đủ rồi."
Hắn khoác tay lên vai cậu, giọng điệu lười biếng nhưng lại mang theo chút gì đó không thể chối từ:
"Tối nay đến nhà tớ ngủ."
Phó Tân căng thẳng:
"Vì sao?"
"Không vì sao cả."
Tông Nguyên gõ nhẹ lên trán cậu, giọng trầm ấm:
"Nghe lời."
Hắn liếc nhìn chợ thực phẩm gần đó:
"Biết nấu cơm không?"
Phó Tân gật đầu, nhíu mày:
"Cậu chưa ăn cơm à?"
"Ừ, chẳng lẽ cậu ăn rồi?"
Phó Tân lắc đầu.
Tông Nguyên cười sảng khoái:
"Xem ra đây là duyên trời định rồi. Đi thôi, Phó Tân, để tớ nếm thử tay nghề của cậu nào. Lỡ như cậu bắt được dạ dày tớ thì sao?"
Hắn bỡn cợt cười khẽ:
"Như vậy, tớ sẽ thuộc về cậu đấy."