Nhìn Tiếu Tiểu Long mặt đỏ bừng, lời lẽ đanh thép, Bộ Phương khẽ liếc hắn một cái đầy ẩn ý, khóe môi nhếch nhẹ thành nụ cười nhàn nhạt.
Tiểu Long chớp mắt, làn da trắng nõn thoáng ửng hồng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ ngạo nghễ, mạnh miệng nói:
Ta ăn cơm chiên trứng của ngươi không phải vì công nhận giá của nó, ta chỉ muốn lấy thân thử độc, chứng minh rằng món này không đáng số tiền đó!
Được thôi, một đĩa cơm chiên trứng đúng không? Chờ một lát!
Bộ Phương điềm nhiên đáp, phất tay rồi xoay người bước vào bếp.
Dừng lại trước cửa bếp, Bộ Phương không chút biểu cảm, thản nhiên tiếp thị thêm món ăn.
Tiếu Tiểu Long ngây ra trong giây lát, nhìn bảng giá một lượt, suýt chút nữa ngã ngửa.
Không cần! Ta chỉ ăn cơm chiên trứng thôi!
Vậy à? Tiếc thật!
Bộ Phương gật đầu, không ép thêm, rồi bắt đầu chuẩn bị món ăn.
Nhìn thái độ thản nhiên của đối phương, Tiếu Tiểu Long bực đến nỗi muốn lao đến đấm một cái. Một đĩa cải xào mà hét giá tận trăm đồng vàng? Ngươi coi ta là đại phú hào tiêu tiền như nước chắc? Chỉ có vài cọng rau xanh, đáng giá chưa đến mười đồng bạc, vậy mà hét giá lên gấp mười lần! Cả đại lục này chắc chỉ có cái tiệm quái dị này dám làm như vậy!
Trong lúc chờ đợi, hắn chán đến muốn chết, vô thức đưa mắt về phía con chó đen đang nằm gặm thức ăn ở cửa.
Ký ức về mùi thơm của cơm chiên trứng lúc nãy chợt ùa về, hương vị tuyệt vời ấy khiến cơn thèm ăn trỗi dậy, bụng hắn bắt đầu kêu ọt ọt. May mắn là trong quán không có ai, nếu để người khác thấy công tử phong lưu bậc nhất Đế Đô như hắn lại có bộ dạng thèm thuồng vì một đĩa cơm chó, chắc chắn sẽ bị cười cho thúi mũi.
Cảm nhận được ánh mắt dán chặt của Tiếu Tiểu Long, con chó mực ngẩng đầu, liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ. Sau đó, nó dùng chân đẩy đĩa thức ăn, đứng dậy, xoay người lại... hướng hẳn cái mông về phía hắn!
Chết tiệt! Quá đáng lắm rồi!
Tiếu Tiểu Long tức tối lầm bầm.
Năm phút sau, hương thơm ngào ngạt từ trong bếp lan tỏa, từng luồng mùi hương trứng vàng óng hòa quyện với cơm trắng bốc lên nức mũi, khiến hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Nhanh tay lau vệt nước miếng vừa rơi xuống bàn, hắn thầm cảm thán trong lòng.
Cuối cùng, Bộ Phương cũng bước ra từ nhà bếp, trên tay là một khay thức ăn, hương thơm đậm đà lan tỏa khắp quán.
Bộ Phương đặt đĩa cơm trước mặt Tiếu Tiểu Long, giọng điềm nhiên.
Hơi nóng bốc lên từ đĩa cơm, cuốn theo làn khói trắng mờ ảo. Cơn giận trong lòng Tiếu Tiểu Long lập tức bay biến, thay vào đó là sự ngạc nhiên tột độ.
Hắn không thể rời mắt khỏi món ăn trước mặt—từng hạt cơm trắng bóng, trông như ngọc trai, được phủ một lớp trứng vàng óng ánh. Trứng chưa chín hoàn toàn, sền sệt bao lấy từng hạt cơm, tạo nên một lớp áo vàng rực rỡ, như thể một tác phẩm nghệ thuật.
Hào quang vàng kim...
Tiếu Tiểu Long ngây người.
Hắn từng được ăn vô số mỹ thực thượng hạng trong phủ tướng quân, thậm chí đã nếm qua cơm chiên trứng do ngự trù hoàng cung chế biến. Nhưng so với đĩa cơm chiên trứng trước mặt, tất cả những món hắn từng ăn trước đây đều chẳng khác gì đom đóm so với trăng rằm!
Trên thực tế, món này chỉ có trứng và cơm, không thêm nguyên liệu gì đặc biệt. Thế nhưng, nhìn vào nó, Tiếu Tiểu Long lại có cảm giác rằng đây chính là mỹ vị đỉnh cao, ngon hơn gấp bội lần những món cao lương mỹ vị hắn từng nếm qua.
Cầm muỗng lên, hắn liếm môi, thận trọng xúc một muỗng cơm, trứng vàng sền sệt kéo theo những sợi tơ mỏng. Hương thơm nồng nàn tràn vào mũi, kích thích mọi giác quan.
Không chần chừ thêm nữa, hắn lập tức đưa muỗng cơm vào miệng.
Khoảnh khắc hương vị bùng nổ, Tiếu Tiểu Long như bị đánh gục. Trứng vàng mịn màng tan ra nơi đầu lưỡi, hòa quyện cùng hạt cơm thơm mềm, tạo nên cảm giác chưa từng có.
Hắn hoàn toàn đắm chìm trong hương vị tuyệt vời, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh. Cái gì mà thử độc, cái gì mà giá cả trên trời... tất cả đã bị hắn ném lên chín tầng mây. Lúc này, trong mắt hắn chỉ còn lại món ăn trước mặt.
Ăn! Phải ăn tiếp!
Một viên Nguyên Tinh cho một đĩa cơm chiên trứng? Hắn cảm thấy... hoàn toàn xứng đáng!
“Bẹp, bẹp!”
Tiếu Tiểu Long ăn ngấu nghiến, tốc độ không khác gì Đại Hắc Cẩu lúc nãy, hoàn toàn quên mất hình tượng công tử phong lưu.
Hắn vừa ăn vừa giơ ngón tay cái về phía Bộ Phương. Cùng lúc đó, mấy hạt cơm vàng óng rơi ra khỏi miệng, hắn vội vã nhặt lại bỏ vào ăn tiếp.
Bộ Phương kéo ghế ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát. Hắn đã đoán trước phản ứng này, bởi vì lần đầu tiên hắn nếm món ăn ấy, cũng chẳng khác gì Tiếu Tiểu Long bây giờ.
Khi đĩa cơm trống trơn, Tiếu Tiểu Long mới thở ra một hơi thỏa mãn, ánh mắt còn vương chút mê ly.
Đây thực sự là cơm chiên trứng sao?!
Hỏi thừa, chẳng lẽ là mì xào bò?
Bộ Phương thản nhiên đáp.
Tiếu Tiểu Long cảm thán. Bộ Phương không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn.
Bộ Phương chậm rãi hỏi.
Tiếu Tiểu Long nhíu mày, bĩu môi nói:
Chưa kịp nói hết câu, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng rực, da thịt như phát sáng.
“Nấc ~~”
Một tiếng ợ vang lên, ánh sáng trên người Tiếu Tiểu Long nhạt dần. Hắn kinh ngạc nhìn Bộ Phương, giọng run rẩy: