Dưới bầu trời rộng lớn của đế quốc Thanh Phong, trên lục địa Tiềm Long, tọa lạc một kinh thành phồn hoa.

Nơi đây luôn rộn ràng tiếng nói cười, đường phố rộng thênh thang hai bên san sát những tòa nhà cao vút. Trong các tiểu lâu, mùi thức ăn tỏa ra thơm phức, lan xa không tan.

Giữa kinh thành nhộn nhịp, Phượng Tiên Lâu là tửu lâu danh tiếng nhất, khách khứa ra vào tấp nập, lúc nào cũng đông đúc.

Cách tửu lâu ấy hơn mười dặm, men theo con đường chính, rẽ trái vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh, có một quán ăn đơn sơ nép mình giữa phố xá thưa thớt.

Trước cửa quán, một chú chó mực to lớn nằm dài, thè lưỡi lười biếng. Không khí quán ăn tĩnh lặng, không một vị khách nào ghé qua.

Bỗng nhiên, cửa quán hé mở, một bóng người bước ra. Đó là một thanh niên gầy gò, làn da trắng mịn, mái tóc dài đen nhánh buộc gọn bằng một sợi dây tơ mỏng, dáng vẻ sạch sẽ, chỉnh tề đến mức không một sợi tóc dư thừa rơi xuống trán.

  • Tiểu Hắc, lại đây ăn cơm nào.

Bộ Phương bưng một chiếc bát sứ ra ngoài, đặt trước chú chó đang nằm ủ rũ. Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt của nó sáng lên, nhanh nhẹn nhào đến ngoạm lấy một miếng lớn.

Vuốt ve bộ lông đen tuyền không vương chút bụi của nó, Bộ Phương khẽ cười, sau đó quay vào quán.

Hắn, Bộ Phương, một chàng trai hai mươi mốt tuổi đến từ Địa Cầu, mang trong mình ước mơ giản dị: trở thành một đầu bếp tài ba. Nhưng khi tỉnh dậy, hắn đã thấy mình lạc vào thế giới kỳ ảo này. Ký ức trong đầu bỗng dưng xuất hiện một hệ thống có tên "Hệ Thống Mỹ Thực Gia", cùng với một quán ăn nhỏ được thiết lập bởi hệ thống vào ngày thứ hai sau khi hắn xuyên đến.

Một tháng trôi qua kể từ ngày khai trương, vậy mà quán vẫn vắng tanh không một vị khách. Bộ Phương dần trở nên tê liệt với thực tại, chỉ chuyên tâm vào việc luyện nấu ăn theo yêu cầu của hệ thống, và đều đặn cho Tiểu Hắc ăn.

Chú chó mực này không biết từ đâu xuất hiện, chỉ nhớ rằng một tuần sau khi quán mở cửa, nó đã nằm trước quán, gầy yếu đến đáng thương. Lúc đó, Bộ Phương mềm lòng, chia cho nó chút thức ăn còn thừa từ những lần luyện tập. Không ngờ từ đó, Tiểu Hắc quyết định bám trụ luôn, mỗi ngày đều đến nằm trước cửa quán, chờ đợi giờ ăn.

Nếu xét theo nghĩa đen, đây chính là "vị khách đầu tiên" của hắn – mà còn là một kẻ ăn chực không biết ngại.

Bộ Phương thu dọn xong, ánh mắt lướt qua không gian vắng lặng của quán. Dù chỉ là một quán ăn nhỏ bé, nơi đây vẫn được giữ gìn sạch sẽ. Trong khuôn viên rộng năm mươi thước vuông, bốn chiếc bàn gỗ được sắp ngay ngắn, danh mục món ăn treo ngay chính giữa quán.

Trên bảng thực đơn, chỉ vỏn vẹn ba món ăn, nhưng giá cả lại khiến người ta sững sờ.

Một đĩa cải xanh xào – một trăm đồng vàng.
Một bát mì khô – cũng một trăm đồng vàng.
Còn món cơm chiên trứng – một viên nguyên tinh.

Nguyên tinh là vật phẩm quý giá chỉ tu sĩ mới sở hữu, giá trị tương đương cả ngàn đồng vàng, thậm chí có tiền cũng chưa chắc mua được.

Vậy mà một quán ăn nhỏ xíu lại dám niêm yết giá trên trời như thế này, thật sự khiến người ta phải há hốc mồm.

Bộ Phương cũng hiểu rõ, với giá cả này, chẳng ai dại mà đến ăn. Dù hắn công nhận món mình nấu có thể coi là mỹ vị nhân gian, nhưng khi nhìn giá cả, chính hắn cũng phải đau đầu.

Quan trọng hơn, hệ thống còn đặt ra một nhiệm vụ: "Trong vòng một tháng kể từ khi khai trương, nếu thu hút được một vị khách quen, sẽ nhận được phần thưởng."

Thế nhưng giờ chỉ còn ba ngày, mà con hẻm này vẫn vắng tanh không bóng người.

Bộ Phương nhìn con đường trước mặt, tâm trạng trống rỗng.

"Xem ra giấc mơ làm đầu bếp của mình… còn chưa kịp nảy mầm đã sắp lụi tàn rồi."

Thở dài, hắn đứng dậy, khép cửa quán.

Theo quy định hệ thống đặt ra, mỗi ngày quán chỉ mở cửa ba canh giờ, không bán mang về, mỗi món ăn chỉ chế biến một lần. Quy tắc thì chồng chất, mà khách thì chẳng thấy đâu.

Đóng cửa xong, Bộ Phương lại quay vào bếp tiếp tục luyện tập. Hệ thống cung cấp nguyên liệu mới mỗi ngày, còn hắn chỉ việc nấu mà thôi.

Góc bếp có một người máy bằng sắt – thứ này cũng là do hệ thống tạo ra, chuyên dùng để xử lý đồ ăn luyện tập. Ngoại trừ phần cơm của hắn và Tiểu Hắc, tất cả món khác đều bị đổ vào người máy mà không được phép giữ lại.

Bếp núc trong quán được hệ thống trang bị theo công nghệ Địa Cầu, từ dao inox, thớt sạch, lò vi sóng, tủ lạnh, đến máy hút khói… đều hiện đại hơn cả ở quê nhà. Vì vậy, hắn không có chút cảm giác xa lạ, thậm chí còn rất thích thú khi nấu ăn ở đây.

Bầu trời đêm buông xuống, hai vầng trăng trên cao tỏa ánh sáng dịu dàng, kéo dài như những dải lụa bạc.

Ngoài cửa quán, Tiểu Hắc vẫn nằm im lặng, hòa vào tiếng côn trùng rả rích, tựa như một người lính gác trung thành.

Sáng hôm sau, Bộ Phương dụi mắt thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì mở cửa quán.

Như thường lệ, bên ngoài vắng vẻ, không một bóng người, chỉ có Tiểu Hắc nằm đó.

Nhìn dòng người nườm nượp trước Phượng Tiên Lâu xa xa, Bộ Phương có chút ghen tị. Nơi đó làm ăn phát đạt đến mức có thể dẫm nát bậc cửa. Nếu quán nhỏ của hắn cũng đông khách như thế, có khi hắn đã cười không khép nổi miệng rồi.

  • "Kí chủ, với tư cách là một nhà mỹ thực, phải hướng tới đỉnh cao của thế giới này. Đừng nên có suy nghĩ thèm thuồng quán cơm của người khác, hãy cố gắng vì tương lai rực rỡ!"

Giọng nói nghiêm nghị của hệ thống vang lên trong đầu, kéo hắn về thực tại.

Bộ Phương đã quen với điều này. Chỉ cần hắn vừa nghĩ đến chuyện muốn quán ăn mình đông khách như Phượng Tiên Lâu, hệ thống sẽ lập tức đưa ra một bát cháo gà để "động viên".

Cũng coi như có chút nhân tính.

Hắn kéo ghế ra ngồi ngoài cửa, hưởng thụ ánh nắng ban mai. Cả người thư thái dựa lên ghế, lười biếng vô cùng.

"Chắc lại là một ngày không có khách rồi…"

Hắn thầm nghĩ, ngáp một cái.

Tiểu Hắc nằm bên cạnh, liếc nhìn hắn rồi tiếp tục le lưỡi nằm dài.

Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên trong con hẻm yên tĩnh.

Hắn mở mắt lười biếng nhìn ra.

Một thiếu niên tuấn tú, y phục luyện công gọn gàng, đang bước ngang qua cửa quán.

  • "Ồ? Có người lại mở quán ăn trong con hẻm vắng vẻ thế này sao?"

Thiếu niên dừng lại, tò mò bước vào quán.

Bộ Phương vẫn ngồi yên, chẳng buồn nhúc nhích. Nếu chưa gọi món, thì chưa phải khách.

Chẳng ngoài dự đoán, khi thiếu niên nhìn thấy bảng giá, đôi mắt trợn to, hét lên:

  • “Trời ơi! Một đĩa rau xào mà tận một trăm đồng vàng? Còn cơm chiên trứng… lại có giá một viên nguyên tinh? Ngươi điên rồi sao?!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play