Bạch Dao học lớp Một, còn Thẩm Tích học lớp Hai. Xét theo lý mà nói, hai người họ vốn dĩ không có chút giao thoa nào.

Trong ngôi trường này, nơi mà thân phận và địa vị được đặt lên hàng đầu, Thẩm Tích với gia thế không mấy nổi bật đương nhiên trở thành mục tiêu dễ dàng để mọi người bắt nạt. Lần đầu tiên Bạch Dao gặp Thẩm Tích, tình cảnh của anh quả thực không tốt đẹp gì.

Đó là thời điểm Bạch Dao vừa xuyên không vào thế giới này. Cô chỉ biết mình cần phải “công lược” một ai đó, nhưng lại hoàn toàn mù mờ về kịch bản của thế giới này. Vì vậy, cô chỉ có thể dựa vào phán đoán của chính mình để hành động.

Vào một buổi chiều mùa hè nọ, bốn năm nam sinh chặn một thiếu niên ở góc tường.

Tên cầm đầu nghịch ngợm xoay chiếc camera mini trong tay, nở nụ cười gian xảo: “Thẩm Tích, bọn tao đâu có làm khó mày. Chỉ bảo mày lén đặt cái này vào nhà vệ sinh nữ thôi mà. Sự tồn tại của mày nhạt nhòa thế này, sống trên đời cũng chỉ tổ phí không khí. Giờ bọn tao giúp mày trở nên có ý nghĩa hơn, thế không tốt sao?”

Thiếu niên bị dồn vào góc tường khẽ cúi đầu, im lặng không đáp.

Một nam sinh khác bước tới hai bước, không chút khách sáo đưa tay đẩy vai thiếu niên: “Này, Thẩm Tích, đừng có mà không biết điều. Mày nên biết ở đây không ai giúp được mày đâu. Bọn tao rủ mày chơi cùng là đã để mắt đến mày rồi. Thông minh chút đi!”

Mấy nam sinh còn lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy chế giễu và thích thú. Có kẻ thậm chí nắm tay bẻ khớp kêu răng rắc, toát lên vẻ đe dọa rõ rệt.

Ngôi trường tồi tàn này quản lý quá nghiêm ngặt, bọn họ không thể ra ngoài quậy phá. Vậy nên, tất nhiên họ sẽ tìm cách khác để giải khuây.

Thẩm Tích không phải là người đầu tiên họ bắt nạt, và dĩ nhiên cũng không phải người cuối cùng. Trước đây, mỗi lần bị dồn ép, anh đều không hé răng nửa lời. Người khác bảo gì, anh làm nấy. Nhưng hôm nay, dường như có gì đó khác lạ.

Thẩm Tích cả nửa ngày trời không thèm đáp lại họ một câu nào.

Mấy tên kia liếc nhìn nhau. Một tên trong số đó tiện tay nhặt cây gậy dưới đất, chậm rãi tiến tới gần: “Tao thấy lâu quá không chơi với mày, nên mày quên cách làm bạn với tụi tao rồi, đúng không?”

Cái gọi là “bạn bè” đương nhiên chỉ là lời nói dối trá.

Thẩm Tích khẽ ngước mắt lên, nhìn kẻ đang tiến lại gần. Đáy mắt trầm lắng của anh dần lóe lên chút quỷ dị.

“Các người đang làm gì vậy?”

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến cả đám quay sang nhìn.

Đó là một cô gái xinh đẹp đến mức quá đáng. Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, ngũ quan tinh tế, hai tay khoanh trước ngực. Ánh mắt cô nhìn người khác mang vẻ cao ngạo như đánh giá từ trên cao xuống. Bị ánh mắt kiêu kỳ ấy quét qua, bất giác ai cũng cảm thấy mình thấp kém hơn một bậc.

Rõ ràng, đây là một tiểu thư được nuông chiều hơn bất kỳ ai, tính cách ngang ngược không ai bì nổi.

Dĩ nhiên, chính nhờ vẻ ngoài quá nổi bật ấy mà chỉ cần nhìn thoáng qua, người ta đã đoán được thân phận của cô.

Đóa hoa phú quý đẹp nhất học viện, đại tiểu thư nhà họ Bạch là người có thân phận và địa vị vượt xa tất cả mọi người ở đây.

Trong đám nam sinh kia, có vài kẻ từng theo đuổi Bạch Dao. Trước tiên không bàn đến việc họ có thật lòng thích cô hay không, nhưng chỉ cần biến cô thành bạn gái của mình, chắc chắn sẽ rất có mặt mũi.

Tên cầm gậy không hề kiêng dè, cười nói: “Bọn mình đang chơi trò chơi với bạn học thôi mà. Bạch Dao, cậu có muốn đến xem náo nhiệt không?”

Ở ngôi trường này, bất kể nam hay nữ, luôn có những nhóm nhỏ tụ tập lại với nhau, rồi cùng bắt nạt một ai đó. Chuyện như vậy không có gì lạ.

Bạch Dao liếc nhìn thiếu niên im lặng kia một cái.

Chính trong khoảnh khắc ấy, cô dường như thấy quanh người anh tỏa ra một luồng khí màu đỏ sậm. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã biến mất, như thể chỉ là ảo giác của cô.

Nhìn sang những người khác, cô không thấy hiện tượng tương tự nào.

Bạch Dao hiểu ra, có lẽ đây là “tín hiệu” mà hệ thống không đáng tin kia để lại cho cô. Nhờ nó, cô có thể nhận ra mục tiêu công lược của mình là ai.

Ngẫm lại kỹ hơn, một thiếu niên bị bắt nạt, rơi vào nghịch cảnh, trông thật đáng thương, thậm chí còn có khả năng hắc hóa trong tương lai, đây không phải đây là motif quen thuộc trong mấy cuốn tiểu thuyết mạng mà cô từng đọc sao?

Sau ba ngày xuyên không, cuối cùng Bạch Dao cũng tìm được mục tiêu nhiệm vụ của mình.

Cô chậm rãi bước tới, đứng chắn trước mặt thiếu niên.

Mấy nam sinh nhìn nhau ngơ ngác. Một tên lên tiếng: “Bạch Dao, cậu làm vậy là có ý gì?”

Bạch Dao đối diện đám đông mà không hề nao núng. Cô khẽ mỉm cười, gương mặt tinh xảo càng thêm rạng rỡ: “Từ hôm nay trở đi, người này do tôi bảo vệ.”

Có tên bật cười lớn: “Bạch Dao, mình không nghe nhầm đấy chứ? Cậu nói cậu muốn bảo vệ nó?”

Bạch Dao: “Mày không nghe nhầm đâu.”

Một tên từng bị Bạch Dao từ chối không cam lòng hỏi: “Dựa vào cái gì?”

Bạch Dao: “Dựa vào việc tao nhất kiến chung tình với anh ấy.”

Thiếu niên nhìn bóng lưng Bạch Dao, khẽ nghiêng đầu.

Câu nói của cô lập tức khiến một tên thẹn quá hóa giận: “Bạch Dao! Cậu điên rồi hay tôi điên rồi?”

Bạch Dao liếc mắt đầy ẩn ý về phía chiếc camera trong tay tên kia, khóe môi khẽ cong: “Mày hẳn là biết nếu tao loan tin một số chuyện ra ngoài, sẽ có rất nhiều người tìm cách lấy lòng tao, đúng không?”

Tên đó vội vàng giấu tay cầm camera ra sau lưng.

Bạch Dao chậm rãi nói tiếp: “Có những thứ cầm trên tay nóng bỏng lắm. Cẩn thận kẻo rước họa vào thân đấy.”

Sắc mặt mấy tên kia đều trở nên khó coi. Họ biết rõ Bạch Dao được bao người nâng niu, sức ảnh hưởng trong trường lớn đến mức nào. Chẳng ai dám nói thêm gì, chỉ biết trừng mắt hung dữ với người đứng sau Bạch Dao, rồi miễn cưỡng quay người bỏ đi.

Bạch Dao xoay lại, nghiêm túc quan sát thiếu niên từ đầu đến chân. Cô khá hài lòng với ngoại hình của anh, nên nở một nụ cười chân thành.

Mắt cô cong cong, đưa tay ra: “Chào cậu, mình là Bạch Dao.”

Anh cúi mắt nhìn bàn tay trắng nõn của cô, không tì vết, thon dài hoàn mỹ. Một lúc sau, anh mới đưa tay nắm lấy. Tay cô mềm mại, còn hơi ấm.

Khóe môi thiếu niên chậm rãi nhếch lên. Đôi mắt đen sâu thẳm như đêm tối lóe lên vài tia sáng. Gương mặt tái nhợt như tờ giấy của anh lập tức trở nên sống động, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng: “Chào cậu, mình là Thẩm Tích.”

Bạch Dao dứt khoát hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”

Anh lắc đầu: “Chưa.”

Bạch Dao thẳng thắn: “Vậy cậu thấy mình làm bạn gái cậu thế nào?”

Thẩm Tích chớp mắt: “Nếu cậulàm bạn gái mình, đôi tay này sẽ thuộc về mình sao?”

Thằng nhóc này có dục vọng chiếm hữu mạnh ghê, không muốn cô chạm vào người khác à? Có phải tự ti quá không?

Bạch Dao rất hiểu điều đó. Dù sao cô cũng sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ, lại thông minh xuất chúng. Đàn ông bình thường nào mà không thấy mình không xứng với cô chứ.

“Bộp” một tiếng, Bạch Dao dùng cả hai tay nắm lấy tay anh: “Chỉ cần cậu yêu đương với mình, không chỉ đôi tay này, mà cả con người mình đều có thể thuộc về cậu!”

Đôi mắt cô trong veo sáng ngời, mũi nhỏ xinh, khóe môi cong cong, cổ thon dài, bàn tay trắng muốt. Dưới chiếc váy đồng phục ca-rô là đôi chân thon dài cân đối.

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tích càng thêm sáng rực, như lấp đầy ánh sao. Anh nở nụ cười rạng rỡ, ngây thơ hồn nhiên: “Được, vậy cậu làm bạn gái mình nhé!”

Chỉ đơn giản thế thôi, hai người gặp nhau lần đầu đã chính thức hẹn hò.

Đến nay, họ đã yêu nhau hơn một tháng.

Bạch Dao ngồi trên bậc thang, đếm từng con hạc giấy trong lọ thủy tinh. Thẩm Tích cầm hộp sữa chua, mỗi khi cô hé miệng, anh lại chu đáo đưa ống hút vào miệng cô.

Bạch Dao uống hết sữa chua trong vài ngụm, rồi vừa ngưỡng mộ vừa vui vẻ nhìn anh: “Anh gấp bao lâu mới được nhiều thế này?”

Thẩm Tích lúc này trông như một cô gái nhỏ thẹn thùng làm nũng. Anh ngượng ngùng nắm góc áo, khẽ nói: “Anh gấp một tuần.”

Bạch Dao không chịu nổi. Sao một người con trai lại có thể dễ thương đến vậy chứ?

Cô ôm lấy cánh tay anh, không tiếc lời khen ngợi: “Thẩm Tích, anh giỏi thật đấy!”

Anh mím môi, khẽ cười.

Bạch Dao ôm lọ thủy tinh vào lòng, quan tâm hỏi: “Gần đây đám người trong lớp anh có làm phiền anh nữa không?”

Thẩm Tích lắc đầu, ngây thơ đáp: “Giờ họ đối xử với anh tốt lắm. Mỗi khi anh cần giúp gì, các bạn đều tích cực hỗ trợ. Mọi người đều là người tốt cả.”

Bạch Dao đưa tay chọc chọc mặt anh: “Anh không thể thoải mái thế được. Biết đâu lại có kẻ giả tạo như Giả Nhân Lộ ấy!”

Giả Nhân Lộ chính là tên từng dẫn người ép Thẩm Tích đặt camera trong nhà vệ sinh nữ.

Bạch Dao lẩm bẩm: “Giả Nhân Lộ ấy đúng là đồ bỉ ổi đáng khinh. Trước kia cậu ta dẫn người bắt nạt anh, còn suốt ngày viết mấy lá thư tình hạ lưu quấy rầy em. Đúng là ông trời không dung nổi, thiêu nó cháy đến cặn bã cũng không còn.”

Đó là chuyện xảy ra không lâu sau khi Bạch Dao và Thẩm Tích hẹn hò. Giả Nhân Lộ nửa đêm không ngủ, chạy vào phòng lò hơi cũ kỹ xây từ mấy chục năm trước, rồi gặp tai nạn ngoài ý muốn.

Nhắc đến chuyện này, Bạch Dao chống cằm: “Mà nói mới nhớ, nửa đêm khuya khoắt Giả Nhân Lộ mò vào phòng lò hơi làm gì nhỉ?”

Thẩm Tích học theo cô, cũng chống cằm, buồn bực nói: “Ừ nhỉ, khuya thế mà cậu ta vào phòng lò hơi làm gì?”

Đúng là nghĩ mãi không ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play