Học viện Minh Đức là một khu ký túc xá được quản lý theo kiểu quý tộc, thuộc về một ngôi trường có chế độ đặc biệt. Ngôi trường này kết hợp giữa cấp trung học và đại học, tạo thành một mô hình giáo dục khá độc đáo. Vì vậy, những học sinh ở đây, dù đã đến tuổi trưởng thành, vẫn phải tiếp tục ở lại để hoàn thành toàn bộ chương trình học. Chỉ khi nào học xong, họ mới được phép gia nhập doanh nghiệp của gia tộc và có cơ hội thừa kế quyền lực.

Những người có thể học tập tại đây đều thuộc tầng lớp không giàu thì cũng sang. Dĩ nhiên, giống như bất kỳ vòng tròn xã hội nào khác, ở đây luôn có một người nổi bật nhất, thu hút mọi sự chú ý. Có thể là nhờ ngoại hình xuất sắc, hoặc cũng có thể là do gia thế vượt trội. Và Bạch Dao lại là người hội tụ cả hai yếu tố ấy.

Bạch Dao không chỉ sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp mà thành tích học tập cũng rất xuất sắc. Số nam sinh thầm thương trộm nhớ cô không hề ít. Tuy nhiên, vì tính cách thường xuyên tỏ ra kiêu kỳ và thích làm bộ làm tịch, số nữ sinh ghét cô cũng không hề thua kém. Nhưng dù sao đi nữa, gia cảnh của Bạch Dao là tốt nhất trong đám học sinh ở đây. Vậy nên, dù có bất mãn đến đâu, mọi người cũng chỉ dám nở nụ cười giả tạo trên mặt rồi tìm cách nịnh nọt, xu nịnh cô mà thôi.

Ví dụ điển hình chính là Lộ Tiểu Nhiên – bạn cùng bàn của Bạch Dao. Mỗi khi thấy Bạch Dao bước vào lớp học, Lộ Tiểu Nhiên lập tức sáp lại gần, giọng điệu ngọt ngào pha chút ân cần: “Dao Dao, hôm nay cậu trang điểm kiểu khói xông trông xinh đẹp quá đi!”

Bạch Dao liếc cô bạn một cái, lạnh nhạt đáp: “Đây là quầng thâm mắt của tớ thôi.”

Lộ Tiểu Nhiên không hề lúng túng, vẫn cười tủm tỉm tiếp lời: “Thì đó là vì Dao Dao cậu trời sinh đã đẹp sẵn rồi! Không như tớ, có quầng thâm là trông xấu xí ngay. Còn quầng thâm trên mặt cậu ấy à, ngược lại còn mang một vẻ đẹp rất riêng biệt nữa cơ.”

Bạch Dao nghe vậy, nhướn mày hỏi: “Thật không?”

Lộ Tiểu Nhiên gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là thật chứ! Chắc chắn luôn!”

Bạch Dao ngồi xuống chỗ của mình. Cô nhận lấy chiếc gương nhỏ mà Lộ Tiểu Nhiên đưa qua, soi một lúc, rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình. Sau đó, cô nàng dương dương tự đắc nói: “Đúng là vậy thật. Tớ xinh đẹp thế này, nếu trên đời không có tớ, chắc gu thẩm mỹ của các cậu phải tụt xuống mấy bậc luôn ấy nhỉ.”

Đã gặp người tự luyến rồi, nhưng tự luyến đến mức trơ trẽn như thế này thì đúng là hiếm thấy.

Lộ Tiểu Nhiên trong lòng thầm phỉ nhổ điên cuồng, nhưng khi Bạch Dao quay sang nhìn, cô nàng lại lập tức nở nụ cười nịnh nọt đầy giả tạo.

Bạch Dao hào phóng lấy từ trong cặp ra một bảng phấn mắt, đưa cho Lộ Tiểu Nhiên: “Trước đây tớ có hứa sẽ cho cậu mà. Đây là phiên bản giới hạn ‘Lệ Nhân Ngư’, tớ chỉ có mỗi cái này thôi đấy. Cậu nhớ đừng nói với mấy chị em khác, kẻo họ lại hỏi xin tớ, mà tớ thì không còn đâu mà cho.”

“Biết rồi, biết rồi!” Lộ Tiểu Nhiên đã thèm khát bảng phấn mắt phiên bản giới hạn này từ lâu, nhưng trước đây cô không tài nào mua được. Nhận món đồ từ tay Bạch Dao, cô vội vàng nhét vào cặp mình, rồi cảm động nói: “Dao Dao, cậu đúng là tốt quá đi! Có được một người chị em như cậu thật sự là may mắn của tớ.”

Bạch Dao nhìn mình trong gương, không chút khiêm tốn đáp: “Đó là đương nhiên. Tớ vừa đẹp người lại tốt nết mà.”

Lộ Tiểu Nhiên lại tiếp tục phụ họa thêm một tràng lời hay ý đẹp. Cũng nhờ cái miệng ngọt như mía lùi ấy mà cô ta nổi bật giữa đám người xu nịnh, vững vàng chiếm vị trí “chó săn số một” của Bạch Dao. Tất nhiên, cô cũng nhận được không ít lợi ích từ Bạch Dao nhờ vị trí này.

Lộ Tiểu Nhiên bỗng nói: “Dao Dao, nghe nói lớp mình sắp có học sinh mới đấy.”

Bạch Dao hỏi ngay: “Trai hay gái? Đẹp hay không đẹp?”

“Nghe bảo là con gái. Lần trước có người thấy cô ấy làm thủ tục trong văn phòng giáo viên, hình như cũng xinh xắn lắm.”

Bạch Dao nhíu mày: “Tên cô ta có phải là Abb không?”

Lộ Tiểu Nhiên ngớ ra: “Hả?”

Bạch Dao giải thích: “Tớ hỏi là cô ta tên gì cơ mà?”

Lộ Tiểu Nhiên đáp: “Hình như tên là Lộc Chi Chi. Tớ nghe thầy cô gọi cô ấy như vậy.”

Sắc mặt Bạch Dao lập tức trầm xuống.

Cô đã ở trong thế giới không có kịch bản này hơn một tháng, nhưng vẫn chưa phát hiện ra nữ sinh nào mang khí chất của nữ chính. Vì thế, cô đoán rằng nữ chính có lẽ vẫn chưa xuất hiện. Giờ đây, khi Lộ Tiểu Nhiên nhắc đến một học sinh chuyển trường tên Lộc Chi Chi, Bạch Dao lập tức nghĩ ngay: “Đây chắc chắn là nữ chính rồi!”. Dù sao thì, trong mười cuốn tiểu thuyết, chín cuốn đều đặt tên nữ chính theo kiểu “Abb” mà.

Lộ Tiểu Nhiên không hiểu tại sao Bạch Dao lại quan tâm đến chuyện này. Cô tiếp tục kể thêm vài tin tức gần đây để lấy lòng: “Lớp bên cạnh lại có một nữ sinh xin nghỉ học nữa. Cô ấy và một nữ sinh nghỉ học trước đó đều ở cùng tòa B của ký túc xá. Dao Dao, cậu không phải cũng đang ở tòa đó sao? Hay là cậu xin đổi sang ký túc xá khác đi. Tớ thấy lời đồn kia chắc là thật đấy. Tòa B đúng là một nơi bị nguyền rủa.”

Tòa B là khu ký túc xá cũ kỹ, từ lâu đã gắn liền với những tin đồn không mấy tốt đẹp. Chẳng hạn như chuyện một nữ sinh tự sát trong bồn tắm, hay một người khác treo cổ tự vẫn vào kỳ nghỉ hè, mãi đến khi qua kì nghỉ mới được phát hiện, đầu còn rơi xuống đất… Tóm lại, những truyền thuyết kinh dị ở đây không hề ít.

Ngôi trường này có lịch sử trăm năm, luôn được quản lý khép kín. Học sinh muốn ra ngoài một chuyến cũng khó như lên trời. Đừng thấy bề ngoài mỗi học sinh đều ăn mặc gọn gàng, sáng sủa mà lầm. Thực tế, trong trường phân chia giai cấp rõ rệt. Những ai không hòa nhập được với đám đông chỉ có thể bị cô lập. Dưới lớp vỏ bọc vui vẻ, thân thiện là một bầu không khí ngột ngạt, đầy áp lực.

Nhưng những học sinh có địa vị cao một chút thì không bao giờ chịu ở tòa B cả.

Ấy vậy mà Bạch Dao lại là một ngoại lệ kỳ lạ. Cô không muốn ở chung phòng với người khác, nên đã chọn sống ở tòa B – nơi có rất nhiều phòng trống để cô thoải mái lựa chọn.

Lộ Tiểu Nhiên không hiểu nổi sao Bạch Dao lại gan lớn đến vậy. Cô khẽ hỏi: “Dao Dao, cậu ở một mình nơi đó, thật sự không sợ à?”

Bạch Dao thản nhiên đáp: “Sợ gì chứ?”

Lộ Tiểu Nhiên: “Tớ nghe nói đèn ở đó hay nhấp nháy lắm!”

Bạch Dao: “Đó là do mạch điện cũ thôi.”

Lộ Tiểu Nhiên: “Còn có học tỷ bảo trong cống sẽ bất ngờ nổi lên cả đống tóc!”

Bạch Dao: “Đó là cống bị nghẹt đấy mà.”

Lộ Tiểu Nhiên: “Đến tối, cửa kính còn phát ra tiếng gõ nữa!”

Bạch Dao: “Đó là bạn trai tớ… khụ khụ, ý tớ là gió thổi làm cành cây đung đưa, thỉnh thoảng va vào kính thôi.”

Lộ Tiểu Nhiên nhìn Bạch Dao bằng ánh mắt khó tin.

Bạch Dao vỗ vai cô bạn: “Tiểu Nhiên, chúng ta phải tin vào khoa học. Trên đời này làm gì có ma quỷ. Cậu xem, tớ làm chuyện trái lương tâm cũng không ít, vậy mà nửa đêm có con ma nào đến gõ cửa đâu.”

Lộ Tiểu Nhiên: “…”

Có đôi lúc, cô thật sự cảm thấy Bạch Dao như sống ở một thế giới khác. Ai ai cũng hoang mang lo sợ, vậy mà Bạch Dao lại không cảm nhận được gì, cứ như mọi thứ đều bình thường vậy.

Lúc này, một nam sinh bước tới. Cậu ta trông có vẻ hơi ngại ngùng, lắp bắp nói với Bạch Dao: “Bạch Dao, ờm… sắp đến sinh nhật tớ rồi. Tớ có thể mời cậu đi ăn một bữa không?”

Lại nữa rồi.

Lộ Tiểu Nhiên thầm đảo mắt. Dù Bạch Dao đã có bạn trai là một nam sinh không mấy nổi bật ở lớp bên, nhưng vẫn có khối kẻ không từ bỏ ý định, muốn cưa đổ bông hoa giàu sang của nhân gian này.

Bạch Dao khó hiểu hỏi: “Cậu tổ chức sinh nhật thì cứ làm đi, mời tớ ăn cơm làm gì?”

Nam sinh suy nghĩ một lúc, mãi mới tìm ra lý do: “Hôm qua cậu giúp tớ nhặt cục tẩy rơi dưới đất. Tớ muốn cảm ơn cậu thật tử tế!”

Bạch Dao không chút vòng vo, thẳng thừng từ chối: “Không đi đâu. Bạn trai tớ không thích tớ đi gần với nam sinh khác.”

Nam sinh còn định nói thêm gì đó, thì trong lớp có người lên tiếng: “Bạch Dao, bạn trai cậu đến cửa kìa!”

Bạch Dao ngẩng lên nhìn. Ở cửa lớp, một thiếu niên dáng người cao gầy đang đứng. Bộ đồng phục màu đen càng làm nổi bật vóc dáng mảnh khảnh nhưng không hề yếu ớt của cậu. Khi ánh mắt chạm vào Bạch Dao, cậu khẽ cong khóe mắt, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng: “Dao Dao.”

Bạch Dao đứng dậy, bước qua nam sinh đang chắn đường, chạy đến cửa. Cô cười hỏi: “Sao anh lại đến đây thế?”

Thẩm Tích dịu dàng đáp: “Anh có món quà muốn tặng em.”

Ánh mắt Bạch Dao lấp lánh chờ mong. Nhưng cô không muốn người khác nhìn thấy món quà bất ngờ mà Thẩm Tích dành cho mình, nên kéo cậu ra hành lang.

Thẩm Tích mỉm cười, ánh mắt thoáng liếc qua nam sinh đang đứng trong lớp. Cậu nam sinh lúc nãy còn ngại ngùng, giờ đây lại đầy vẻ không cam tâm. Một người khác tiến đến, châm chọc: “Nhìn giáo hoa của lớp mình xem, thích ai không thích, lại đi thích cái thằng Thẩm Tích ấy. Thằng đó trước đây bị đánh không ít đâu, nhát như chuột, thấy ai cũng trốn. Giờ thì gan to thật, đến cả cô nàng mà Xa ca để ý cũng dám cưa.”

Mấy người khác hùa theo xem náo nhiệt: “Đúng thế! Xa ca, thằng đó gan to quá đấy!”

Nam sinh tên Triệu Xa nghe đám bạn nói vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

Lộ Tiểu Nhiên thầm nghĩ, có nên nhắc Bạch Dao một chút không nhỉ? Hình như bạn trai cô ấy sắp gặp rắc rối rồi.

Ở góc cầu thang, chỉ còn Bạch Dao và Thẩm Tích.

Cô hào hứng hỏi: “Anh định tặng em cái gì vậy?”

Thẩm Tích lấy từ balo một hộp sữa chua vị dâu, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô. Bạch Dao nhấp một ngụm, rồi nhìn anh lấy tiếp từ balo ra một lọ thủy tinh. Bên trong là hàng ngàn con hạc giấy, tất cả đều màu hồng phấn, tràn đầy phong cách thiếu nữ.

Thẩm Tích nâng lọ thủy tinh đưa đến trước mặt cô, đôi mắt đen long lanh sáng ngời: “Dao Dao, anh nghe nói các cặp đôi thường gấp đồ để tặng nhau. Cái này tặng em nhé. Sau này anh sẽ gấp thêm ngôi sao cho em, được không?”

Gấp đồ tặng nhau sao? Chẳng phải là trò chơi nhỏ của các cặp đôi thời xưa lắm rồi sao? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn gấp đồ chứ?

Bạch Dao ngước mắt nhìn. Khuôn mặt thiếu niên sạch sẽ, tuấn tú, đôi mắt đen trong veo tràn đầy chờ mong. Anh nhìn cô chăm chú, như không muốn rời mắt dù chỉ một giây.

Bạch Dao đương nhiên hiểu anh đang mong đợi gì.

Cô kiễng chân lên, thiếu niên lập tức cúi người phối hợp. Cô hôn mạnh lên má anh một cái, cười rạng rỡ: “Cảm ơn nhé, em thích lắm!”

Đôi mắt Thẩm Tích sáng rực, niềm vui như muốn trào ra khỏi lồng ngực. Anh chớp mắt, vẻ ngây thơ hỏi: “Dao Dao, có thể ôm anh một cái nữa không?”

Bạch Dao bước tới ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng cưng chiều: “Được thôi, Thẩm Tích của chúng ta là đáng yêu nhất. Dù anh không nói, em cũng muốn ôm anh mà.”

Thiếu niên cong cong khóe mắt, như chú cún con làm nũng với người thân thiết, thỏa mãn cọ má vào cô.

Anh cao hơn 1m8, vậy mà giờ đây cúi người, tựa đầu lên vai cô gái, trông không khác gì đang nhõng nhẽo cả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play