Giang Vọng Tân hôn mê lâu như vậy, lại còn phải giằng co với bệnh tật, bụng đã trống rỗng từ lâu. Nghe vậy, cậu ngoan ngoãn gật đầu, khiến lòng Giang Nam Tiêu mềm nhũn.
Hắn đứng dậy đặt chén nước xuống, rồi bảo Đỗ Kiến ở ngoài cửa bưng cháo vào.
Giang Vọng Tân dựa người vào thành giường, ánh mắt hơi mơ màng.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đã quen sống chung với bệnh tật.
Cha mẹ mất sớm, đã rất lâu rồi cậu không được ai chăm sóc tỉ mỉ, chu đáo như thế này. Triệu thúc, Yến Lai, thậm chí cả Lâm Tam—những người bên cạnh cậu—dù cũng lo cho cậu, nhưng cảm giác ấy vẫn khác biệt.
Từ khi sống lại, tất cả những điều này cậu đều cảm nhận được từ huynh trưởng. Cảm giác ỷ lại và lưu luyến ở sâu trong lòng không cần phải nói ra cũng biết — huynh trưởng chính là người quan trọng nhất đối với cậu.
Đang suy nghĩ miên man, ánh mắt Giang Vọng Tân bỗng dừng lại. Đến khi hoàn hồn, cậu lơ đãng nhìn xuống lớp áo lót mà mình đang mặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT