Triệu Nhân tin chắc lời cậu nói, liên tục gật đầu:

"Phải phải, sự an toàn của tiểu thế tử là quan trọng nhất. Phạm sát tinh không phải chuyện nhỏ, có hại cho tiểu thế tử, cần phải đề phòng cẩn thận."

Giang Vọng Tân ho nhẹ một tiếng: "Vậy... Triệu thúc quyết định đi."

Triệu Nhân trịnh trọng gật đầu, sau đó bước chân trầm ổn rời khỏi tiểu viện.

Ngay khi ông vừa đi, Yến Lai đã thò đầu vào, tò mò hỏi:

"Thế tử, ngài đi chùa Phổ Đà Tự khi nào vậy?"

Giang Vọng Tân căn bản chưa từng đi qua, đang định qua loa cho xong chuyện thì lại nghe Yến Lai háo hức nói tiếp:

"Nghe nói xăm ở đó về chuyện nhân duyên rất chuẩn, thế tử khi nào dẫn ta đi xem thử?"Còn chuyện phạm sát tinh? Có Triệu quản sự lo liệu, thế tử không cần bận tâm, nó lại càng yên tâm hơn.

Nghe nó nói những lời không đâu vào đâu, Giang Vọng Tân bất giác bật cười, đôi mắt đào hoa ánh lên tia sáng rực rỡ, như ánh mặt trời chói lọi trong ngày đông giá rét.

Yến Lai ngẩn người, nhìn chằm chằm thế tử nhà mình, lẩm bẩm:

“Thế tử, ngài cười lên vẫn là đẹp nhất.”

Giang Vọng Tân khẽ gõ lên đầu nó một cái, giọng điệu bất đắc dĩ:

“Ta đói bụng rồi, mau dọn đồ ăn ra.”

Bị đánh lạc hướng, Yến Lai ngoan ngoãn dọn đồ ăn cho cậu, tuổi mười bốn mười lăm mà cứ như ông cụ bảy tám mươi, “Thế tử ăn nhiều một chút, như vậy mới nhanh khỏe lại.”

Giang Vọng Tân cười khẽ, lại rất hưởng thụ sự quan tâm này, nhẹ giọng đáp:

“Biết rồi.”

Nếu là trước đây, sau một đêm dày vò như hôm qua, đối diện với một bàn đầy mỹ vị, cậu nhất định ăn không vô.

Nhưng có lẽ vì trở về thời niên thiếu, thân thể cậu mười sáu mười bảy tuổi chưa suy nhược đến mức như kiếp trước, vừa nói chuyện với Yến Lai vừa ăn được khá nhiều.

Yến Lai nhìn cậu ăn gần như ngày thường, trong lòng hiểu rõ đây là do bệnh tình tái phát nên mới ăn ít hơn một chút. Vì vậy, nó cố gắng cổ vũ:

“Thế tử thật lợi hại, thế tử ăn thêm một chút nữa đi, như vậy sẽ khỏe nhanh hơn.”

Giang Vọng Tân liếc mắt nhìn nó, nhướng mày hỏi:

“Ngươi coi ta như tiểu hài tử mà dỗ sao?”

Yến Lai ngượng ngùng ngậm miệng, bị ánh mắt của Giang Vọng Tân nhìn đến mức không tự nhiên, liền gãi gãi chóp mũi, kiếm cớ nói:

“A, ta đi xem thuốc sắc xong chưa.”

Giang Vọng Tân buồn cười nhìn theo bóng dáng nó rời đi, làm sao lại không biết nó đang tìm cớ chạy trốn chứ.

Thuốc viên nhanh nhất cũng phải đến chiều tối mới làm xong, còn giờ ngọ vẫn phải uống canh thuốc. Khi thuốc sắc xong, người hầu sắc xong thuốc sẽ tự mang lên.

Sau khi uống thêm một chén thuốc, đến khi trời sắp tối, dược đồng mang thuốc viên đến cho Giang Vọng Tânđựng trong một bình sứ xanh biếc, bên trong là những viên thuốc màu nâu tròn nhỏ.

Hôm nay cậu ở trong phủ suốt cả ngày, ban ngày uống thuốc, chợp mắt một lát, rồi ra sân phơi nắng, sau đó đọc sách. Như dây đàn căng chặt lâu ngày được thả lỏng, Giang Vọng Tân rất hưởng thụ những ngày như vậy.

Mãi đến khi cầm bình thuốc trong tay, uống vài viên, cậu mới chợt nhớ ra, liền hỏi:

“Triệu thúc, huynh trưởng vẫn chưa về sao?”

Đây là lần đầu tiên tiểu thế tử chủ động hỏi về đại công tử kể từ khi người kia đến kinh thành nhậm chức. Triệu Nhân trong lòng mừng rỡ thay huynh đệ hai người, liền lập tức nói:

"Ta sẽ cho người đi hỏi ngay."

Giang Vọng Tân gật đầu.

Triệu Nhân nhanh chóng phái người đến nơi Giang Nam Tiêu đang xử lý công việc để hỏi thăm. Người trở về lại là Đỗ Kiến, tùy tùng thân cận bên cạnh huynh trưởng của Giang Vọng Tân.

“Hồi bẩm thế tử, đại công tử hôm nay có một số việc chưa xử lý xong, e rằng sẽ cần thêm chút thời gian.” Đỗ Kiến đáp lời có phép tắc mà vẫn giữ được sự cung kính.

Giang Vọng Tân quan sát hắn một chút, rồi hỏi:

"Huynh trưởng... đã ăn tối chưa? Ngươi giúp ta mang đĩa bánh in này cho anh ấy đi

Bánh in ngọt dịu mà không quá ngấy, Giang Vọng Tân rất thích ăn. Nghĩ đến việc Giang Nam Tiêu vẫn đang bận rộn, chắc cũng chưa có thời gian dùng bữa, nên cậu muốn mang chút điểm tâm để huynh ấy lót dạ.

Giang Nam Tiêu quả thực chưa ăn tối. Đỗ Kiến nhận lệnh, thành thật gói bánh in cẩn thận. Trước khi rời đi, hắn còn bị Giang Vọng Tân dặn dò thêm, bảo mang theo mấy món ăn kèm.

Triệu Nhân cười, nói: “Đại công tử nếu biết tiểu thế tử quan tâm đến hắn như vậy, chắc chắn sẽ rất vui.”

Giang Vọng Tân khẽ lắc đầu.

Nào có gì gọi là lo lắng, chỉ là sau khi mù quáng rồi mới tỉnh ngộ thôi.

Bây giờ có cơ hội làm lại từ đầu, cậu đương nhiên hiểu rõ ai thật lòng, ai giả dối. Chỉ có lấy chân tình mới đổi được chân tình.

“Triệu thúc, ta mệt rồi.” Vừa mới uống thuốc xong, dược tính bắt đầu phát huy tác dụng, thần sắc Giang Vọng Tân lộ ra chút mệt mỏi, giọng nói có vẻ uể oải.

Triệu Nhân lập tức đáp: “Ta sẽ cho người chuẩn bị nước nóng, tiểu thế tử rửa mặt rồi đi ngủ."

Giang Vọng Tân gật đầu, nằm dài trên giường, đầu gật gù như sắp chìm vào giấc ngủ. Cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, cậu không rõ Triệu Nhân đã rời đi bao lâu, chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, gần như không thể mở ra được nữa.

Chẳng bao lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên trước mặt.

“Sao lại ngủ ở đây?”

Giọng nói trầm thấp, ấm áp, âm cuối nhẹ nhàng lướt qua tai, mang theo một nét từ tính khiến người nghe có cảm giác quen thuộc.

Không phải Triệu thúc.

Giang Vọng Tân mơ màng, cố gắng mở mắt để nhìn xem người trước mặt là ai, nhưng mí mắt cứ như bị dán chặt, dù thế nào cũng không thể mở ra.

Ngay lúc đó, cậu bỗng cảm nhận được một vòng tay ấm áp, vững chãi ôm lấy mình. Cảm giác mát lạnh xen lẫn hơi thở quen thuộc vờn quanh khiến cậu bất giác an tâm.

Giang Vọng Tân giật mình, đôi mắt đột nhiên mở ra.

Trước mắt cậu là một gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét cương nghị như được tạc từ đá, chiếc cằm sắc bén mang theo vài phần lạnh lùng.

Cậu sững sờ.

Rồi chậm rãi lên tiếng:

“Ca?”

Giang Nam Tiêu: “Ừ?”

Giang Vọng Tân chớp mắt: “Ca đã trở về rồi.”

“Ừ.”

Giang Nam Tiêu vốn là người ít nói, điều này Giang Vọng Tân biết rõ. Nhưng lúc này, cậu lại rất muốn cùng huynh trưởng nói chuyện, bèn dịch người, tựa sát vào lồng ngực rắn rỏi ấy. Động tác vô thức mang theo chút lưu luyến, cậu khẽ hỏi:

“Ca, sao ngươi lại đến đây?”

Cậu chỉ là kiếm cớ để nói chuyện, không mong đợi câu trả lời, chỉ muốn nghe giọng Giang Nam Tiêu.

Mọi thứ giờ đây đều làm lại từ đầu.

Cậu không muốn lặp lại sai lầm cũ, không muốn mối quan hệ giữa mình và huynh trưởng lại quay về như trước kia.

Giang Nam Tiêu nhìn cậu, trầm giọng nói:

“Ta không phải đã nói rồi sao.”

Từng chữ, từng câu, trầm ổn vang lên bên tai.

Giang Vọng Tân chớp mắt, ngay khoảnh khắc ấy, người cậu được nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Bóng dáng cao lớn của Giang Nam Tiêu đứng bên cạnh, ánh nến phía sau hắt lên thân hình hắn, tạo thành một cái bóng kéo dài, bao trùm lấy Giang Vọng Tân.

Cậu ngước lên, ánh mắt vô tình chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm của huynh trưởng.

Ánh mắt Giang Nam Tiêu trầm tĩnh, giọng nói chậm rãi vang lên:

“Để tránh lặp lại chuyện ngoài ý muốn đêm qua, tối nay ta sẽ ở lại đây.”

_

Tác giả có lời muốn nói:

ps: Về vấn đề danh xưng "Thế tử", là vì chưa kế thừa tước vị, phần sau sẽ viết rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play